DƯ SINH - Trang 34

Cố Thần Sinh nhìn bộ dạng hết sức khoa trương của cô, nhếch mép

cười,

"Lần gặp lại này, có được tính là duyên phận không?"

Cố Dư kinh hãi, anh vẫn còn nhớ tới câu nói cô bỏ lại vào sáng hôm

đó. Cô nghĩ, cách tốt nhất là giả điếc, anh cũng không thể làm được gì.

Cô cúi đầu bước nhanh quá người anh, mùi hương nam tính vừa quen

thuộc vừa xa lạ lọt vào sống mũi, tim Cố Dư "thịch" một tiếng.

Cánh tay bị bắt lại, anh thẳng thừng lôi cô vào trong nhà tắm, đè chặt

cô lên tường,

"Giả ngốc sao, hỏi lại em, chúng ta thế này có được tính là duyên phận

không?"

Cố Dư chột dạ, co rúm người, "Duyên phận thì không được tính,

nhưng được tính là loạn luân."

Cố Thần Sinh hừ lạnh một tiếng, "Em thừa biết chúng ta không có

quan hệ máu mủ."

Cố Dư cúi đầu, đúng là không cùng huyết thống, anh không phải con

ruột của ông nội, mà là con của người chiến hữu thân thiết năm đó hi sinh
trên chiến trường của ông, từ đó, đứa con sáu tuổi của người chiến hữu đó
được ông coi như con đẻ mà nuôi nấng, đó chính là anh. Nhưng dù thế, họ
vẫn trên danh nghĩa là người chúng một nhà.

Cố Dư ậm ờ, "Tại sao năm đó anh lại nói dối tôi?"

Cố Thần Sinh nhất thời nghĩ không ra cô đang nói tới chuyện gì.Cố

Dư nghiến răng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.