Cố Dư thầm đắc ý trong lòng, mỉm cười nhìn ông, "Cháu cũng thấy
vậy."
Hai ông cháu to nhỏ trò chuyện. Bình thường, trong nhà chỉ còn mẹ cô
ở nhà chăm sóc ông cụ, mặc dù cuối tuần mọi người, ngoại trừ Cố Thần
Sinh đi làm xa, đều sẽ về thăm nhà, nhưng Cố Dư nhìn ông nội đã già yếu,
trong lòng thoáng chốc bùi ngùi, nhịn không được nhớ lại hồi còn nhỏ, cô
chính là công chúa nhỏ trong toà lâu đài của ông.
Suốt cả buổi sáng, Cố Dư ngồi khoanh chân trên giường chơi cờ vây
cùng ông nội, Cố Thần Sinh có vào đưa nước một lần, ánh mắt hai người
lén giao nhau trong không trung, trong lòng ngọt ngào đến mức lên men.
___________
Tối hôm nay đã là ngày cuối cùng của Tết, mọi người đặc biệt cao
hứng, đến cả Cố Mạn còn được nâng li chúc mừng.
Người đầu tiên say đến bất tỉnh nhân sự là Diệp Lộ, Cố Đông nhanh
chóng bế bà lên phòng nghỉ ngơi rồi lại xuống tiếp tục.
Cố Dư ngồi bên cạnh anh, chỉ thiếu nước gục hẳn xuống bàn. Khuôn
mặt đỏ đến tận mang tai, hai mắt khép hờ, chống tay lên cằm mơ màng, đôi
môi đỏ bừng hơi chu lên, thỉnh thoảng chóp chép một cái, vô cùng đáng
yêu.
Cố Thần Sinh quay sang thấy cảnh này thì suýt nữa bật cười, ánh mắt
dịu dàng nhìn cô, muốn vén sợi tóc bên má cô lên nhưng lại chần chừ
không dám. Mọi người vẫn đang tỉnh táo.
Bàn tay to của anh dưới bàn lặng lẽ đặt lên đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve,
thỉnh thoảng xấu xa chạm vào đùi trong khiến Cố Dư "hừ" khẽ một tiếng.
Ngồi được một lát thì bị Cố Đông xách ngang bế lên phòng.