Lạc Tranh vô thức nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết là ai vừa bước
vào, nàng chậm rãi lên tiếng, “Xin anh lần sau gõ cửa trước khi vào!”
Louis Thương Nghiêu dường như không nghe thấy lời nàng, sải bước
tiến về phía trước, dừng lại trước mặt Lạc Tranh, lạnh lùng nói, “Ai cho
phép cô qua bên kia?”
Đôi mắt Lạc Tranh vẫn chăm chú nhìn màn hình như trước, bàn tay bị
thương để xuống phía dưới, nàng chỉ dùng một tay để ghi chép lại những
điều quan trọng, khẽ đáp lại giọng nói lạnh lùng của hắn bằng sự hờ hững.
“Không có ai cho phép, tôi muốn tới thì tới.”
Louis Thương Nghiêu thấy nàng hờ hững như vậy, lửa giận lại càng
bùng lên, giọng nói mang theo ý mệnh lệnh vang lên, “Tôi cảnh cáo cô, về
sau không cho phép tới gần lâu đài nửa bước.”
Lời cảnh cáo của hắn rốt cuộc cũng khiến Lạc Tranh ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn hắn, vẻ mặt giống như vừa nghe được một chuyện hết sức buồn
cười, nhẹ nhàng nói, “Anh thật kỳ lạ, chẳng lẽ, đó không phải là ý định lúc
đầu của anh hay sao?”
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu cơ hồ bị lửa giận thiêu đốt. Người phụ
nữ to gan này chẳng những không có chút sợ hãi nào, còn dám dùng thái độ
đó để nói chuyện với hắn.
“Cô nói vậy là ý gì?” Hắn gần như nghiến răng mà nói những lời này.
Lạc Tranh rốt cuộc cũng ngừng ghi chép tài liệu, khẽ dựa lưng vào ghế,
có chút hứng thú khi nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ tức giận đến mức sắp biến
dạng của Louis Thương Nghiêu.
“Anh nên hy vọng tôi tới lâu đài mới đúng. Bởi vì, không phải anh luôn
muốn xem tôi bị lương tâm hành hạ thế nào hay sao? Nếu không, tại sao