DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1447

“Tôi nói rồi, lữ hành là chuyện rất đơn giản. Chỉ cần cháu muốn là có

thể đi luôn. Cô bé, chỉ là trong lòng cháu có quá nhiều chuyện không muốn
buông bỏ mà thôi. Quan trọng nhất là, nguyên nhân thực sự khiến cháu
không cách nào rời đi là bởi ở thành phố này có người mà cháu yêu sâu
đậm. Nên biết rằng, yêu một thành phố thường là do bắt đầu từ tình yêu với
một người đàn ông.” Vị phu nhân kia cười cười, dường như nói trúng tâm
sự của nàng.

Gương mặt Lạc Tranh chợt đỏ bừng, tim cũng khẽ đập rộn lên…

Yêu một thành phố thường là do bắt đầu từ tình yêu với một người đàn

ông…Thật sự vậy sao? Có lẽ, nàng không thể không thừa nhận điều này.

Vị phu nhân kia thấy vậy, nụ cười trên môi càng đậm hơn, đứng dậy,

“Cô bé, chúc tôi may mắn đi. Con người thực sự là loại động vật thích tự
làm khổ bản thân mình, nhưng lại không có mấy người nhìn thấu chuyện
đó.”

Lạc Tranh chỉ cảm thấy lời của bà rất uyên thâm. Cũng đúng, không có

ai vừa sinh ra đã có kinh nghiệm sống phong phú, nhất là phụ nữ. Không
ngờ bà lại có thể nói những lời tinh tế đến vậy.

“Chúc bác mọi chuyện may mắn. Hy vọng chúng ta có duyên gặp lại.

Tạm biệt!”

“Nhất định, nhất định sẽ gặp lại!” Vị phu nhân kia nở nụ cười rất đẹp,

vẫy tay chào nàng, đeo ba lô rời khỏi nhà hàng.

Lạc Tranh nhìn theo bóng lưng của bà, trong lúc nhất thời như chìm vào

trong câu nói đầy ẩn ý lúc trước…

“Sư phụ!” Vi Như bưng một bình trà tiến tới, nhìn theo bóng lưng người

vừa rời đi, ngạc nhiên hỏi, “Bà ấy là ai thế ạ? Hai người quen nhau sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.