DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1445

Chương 6 - Phần 2: Người phụ nữ kỳ lạ

Vị phu nhân kia khẽ lắc đầu, “Du lịch là du lịch, còn lữ hành mới là sự

thả lỏng thân thể cùng tâm hồn một cách chân chính. Tôi luôn thích cảm
giác lang thang trên các con đường khắp đó đây. Loại cảm giác đó thật sự
rất tự tại, không cần nghĩ tới cái gì, cũng không cần làm cái gì nữa, chỉ là
dụng tâm hưởng thụ sự vui vẻ, hưởng thụ phong cảnh nơi mình tới, vứt bỏ
hết thảy mọi tạp niệm, như vậy trong lòng mới cảm thấy thanh thản.”

Lạc Tranh nghe những lời này có chút ngây người. Nàng đã đi qua rất

nhiều nơi nhưng chưa từng có được cảm giác như bà ấy vừa nói.

“Cô bé, vừa nhìn cũng biết cháu mặc dù đã đi qua rất nhiều nơi nhưng

đều là vội vội vàng vàng. Vì công việc của mình mà chạy từ thành phố này
tới thành phố khác, quốc gia này tới quốc gia khác mà thôi. Thử nghĩ lại
xem, cháu đã đi qua nhiều nơi như vậy, nhưng có nơi nào để lại ấn tượng
sâu sắc nhất trong lòng cháu không?” Vị phu nhân kia nhẹ nhàng nói một
câu tuy rất bình thường nhưng lại hàm chứa đầy trí tuệ.

Lạc Tranh suy nghĩ một hồi. Một lúc sau, nàng không khỏi nở nụ cười

khổ, thật sự là không có thành phố nào để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng
nàng cả.

Vị phu nhân kia thấy vậy, thoải mái cười một tiếng, vỗ vỗ vào cái ba lô

của mình, “Cháu biết không, tôi thường xuyên rong ruổi trên đường. Hai
năm nay, tôi đã đi qua rất nhiều thành phố, rất nhiều quốc gia, chụp được
không ít phong cảnh, ghi chép lại rất nhiều phong tục tập quán của người
địa phương nơi đó. Cuộc sống như vậy chính là thứ mà tôi thích nhất.”

Lạc Tranh vừa nghe, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

“Bác là…nhà văn sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.