DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1588

Bàn tay của hắn vươn về phía nàng, dường như muốn giúp nàng điều

chỉnh lại tư thế nhưng hành động này lại khiến Lạc Tranh hoảng sợ. Nàng
khẽ né người tránh đi nhưng bởi động tác đột ngột làm động đến miệng vết
thương khiến nỗi đau đớn lại lan tràn khắp toàn thân làm nàng không khỏi
nhíu chặt lông mày.

Bàn tay Louis Thương Nghiêu cứng đờ lại giữa không trung, vẻ mặt

chán ghét của nàng cùng hành động tránh né khiến hắn cảm thấy cực kỳ
đau lòng, một cảm giác đau đớn khó nói thành lời xâm chiếm toàn bộ tâm
tư hắn. Nàng, lại cảm thấy chán ghét hắn như vậy sao?

Ở phía sau, Liệt nhìn thấy một màn này, khẽ bước lại gần, trên môi cậu

ta nở nụ cười cực mê người. Nụ cười của Liệt không giống như Louis
Thương Nghiêu. Nụ cười đó rạng rỡ như ánh mặt trời, tuy vẫn mang theo
sự mê hoặc nhưng khiến người ta không hề cảm thấy phải đề phòng. Mà
Louis Thương Nghiêu thì lại không giống như vậy, nụ cười của hắn rất
thâm thúy, rất mê người, nhưng đằng sau nụ cười đó luôn ẩn chứa cảm giác
khó đoán định, giống như bông hoa anh túc đẹp đẽ mang theo sự hấp dẫn
trí mạng. Hắn quả thực giống như ma quỷ vậy.

“Lạc Tranh, chị tỉnh rồi!”

Ánh mắt Lạc Tranh từ trên người Louis Thương Nghiêu chuyển về phía

Liệt, nhìn nụ cười vui vẻ trên môi cậu ta, trong lúc nhất thời không cách
nào tưởng tượng được cậu thanh niên trước mặt với người ngồi trên xe lăn
kia lại là một người. Nàng thật sự bị giật mình, một lúc lâu sau mới cất
tiếng yếu ớt, “Liệt? Cậu…thật sự là cậu sao?”

“Đương nhiên!” Liệt cười càng thêm rạng ngời, hai tay khẽ giơ lên,

“Đương nhiên là tôi rồi. Lạc Tranh, vậy không được. Tôi tỉnh lại, còn chị
lại nằm trên giường bệnh là sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.