DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 170

dụng tình cảm của một thanh niên mà thu lấy bằng chứng.” Ôn Húc Khiên
cầm lấy ly rượu, lại uống một hơi cạn sạch.

Thương Nghiêu mỉm cười nhưng đôi mắt dần chuyển lạnh như băng, trở

nên u ám bất định, cười nhạt nói, “Húc Khiên, cậu uống nhiều quá rồi.”

"Không có... mình... không có say." Ôn Húc Khiên vung tay lên, liền

sau đó, đổ gục xuống bàn ăn.

Thương Nghiêu đặt ly rượu xuống, đôi mắt đen tà mị cuồng dã như

chim ưng chuyển hướng nhìn về phía phòng ngủ...

***

Trong phòng ngủ, Lạc Tranh đứng ở ban công, nước mắt lã chã tuôn

rơi...

Đã bao nhiêu năm nay, nước mắt của nàng tưởng như đã khô cạn, như

thể tuyến lệ đã hỏng. Từ khi cha Lạc Tranh xảy ra chuyện, nàng đã không
còn khóc nữa, bởi vì nàng không có thời gian.

Không có thời gian để khóc, không có thời gian để nhớ nhung, không có

thời gian để yếu ớt! Thời gian của nàng tất cả đều dành cho tòa án, vụ án,
không ngừng dốc sức vì người đàn ông kia xây dựng sự nghiệp.

Nhưng mà hành vi của Ôn Húc Khiên hôm nay chẳng khác nào nhát dao

đâm nát cõi lòng nàng, tuy biết là do hắn uống rượu say, lời nói của người
say không nên cho là thật, thế nhưng trong lòng Lạc Tranh không khỏi cảm
thấy chua xót, đau đớn.

Cho dù nàng có kiên cường đến đâu, mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là

một phụ nữ, mà đã là phụ nữ, tất sẽ có lúc yếu đuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.