Tim Lạc Tranh như muốn nhảy lên tận cổ, nàng không khó cảm nhận
được hơi thở nóng bỏng của hắn, âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng nhẹ
nhàng đáp, “Đáng tiếc, tôi không thích anh!”
Nàng vốn nghĩ hắn sẽ nổi điên lên, đá cửa bỏ đi, không ngờ...
Thương Nghiêu nghe xong những lời này, cúi đầu, tiếng cười càng thêm
nồng đậm, liền đó đem thân thể nàng kéo mạnh trở lại, buộc nàng phải đối
mặt với cặp mắt tà mị cuồng dã của hắn.
"Cô bé đáng yêu, tôi đã nói em có quyền lựa chọn sao? Tôi thích em,
em chỉ có thể tiếp nhận, cho dù không thích, cũng phải tiếp nhận!"
Lời nói bá đạo đó khiến Lạc Tranh chấn động, thậm chí buồn cười, nhìn
thẳng vào đôi mắt hắn, cười mỉa mai, “Thương Nghiêu tiên sinh có vẻ được
những người phụ nữ khác chiều chuộng thành hư rồi, thích thì đoạt lấy,
không thích liền bỏ, anh cho rằng phụ nữ là cái gì? Huống hồ, tôi còn là
bạn gái của bạn anh, điểm này xin anh nhớ cho rõ?”
"Loại lý luận ngu ngốc đó trước giờ tôi chưa bao giờ bận tâm.” Thương
Nghiêu cười thoải mái, nhìn nàng, “Nhưng mà, em không giống những
người phụ nữ khác, nếu đã không thích cách trực tiếp kia, vậy thì... từ hôm
nay trở đi, tôi sẽ chính thức theo đuổi em.”
"Không được!" Lạc Tranh sợ hết hồn, "Anh làm vậy sẽ tổn thương đến
Húc Khiên."
Vừa nói xong câu đó, trong mắt nàng chợt hiện lên một tia ảo não...
Quả nhiên, nàng thấy Thương Nghiêu chậm rãi nở nụ cười như thể âm
mưu đã thực hiện được, ngón tay thon dài vươn tới, giữ lấy cằm nàng...
"Được, được, vậy thì không làm tổn thương hắn." Thương Nghiêu như
thể nổi hứng nuông chiều một đứa trẻ giận dỗi, “Vậy sẽ không để hắn biết,