DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1942

“Ha ha!” Louis Thương Nghiêu nhịn không được bật cười thành tiếng,

yêu chiều kéo Lạc Tranh vào trong lòng. “Tranh, càng ngày anh càng yêu
em, làm sao bây giờ?”

“A, vậy từ trước tới nay anh vẫn chưa có toàn tâm toàn ý mà yêu em.”

Lạc Tranh khẽ cười, cố tình trêu chọc hắn.

Louis Thương Nghiêu bị Lạc Tranh bắt bẻ, đưa tay véo nhẹ chóp mũi

của nàng. “Em sai rồi, anh đã đem toàn bộ tình yêu của mình mà trao cho
em, còn một chút dư lại là để tiêu hao vào những lúc cần thiết.”

“Anh…” Lạc Tranh bị những lời yêu đương táo bạo của Louis Thương

Nghiêu làm cho xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên, khẽ chớp
mắt, cúi đầu ngượng ngùng.

Nụ cười trên môi Louis Thương Nghiêu vô cùng dịu dàng, ánh mắt

cũng trở nên hiền hòa như có dòng suối nhỏ róc rách chảy trong đó. Trong
bóng đêm, dưới ánh đèn dịu nhẹ, từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt
Louis Thương Nghiêu càng làm nổi bật lên vẻ anh tuấn của hắn.

Louis Thương Nghiêu nhìn nàng, ánh mắt giống như đang nhìn một báu

vật trần gian vậy. Một lúc lâu sau, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm của
người phụ nữ đang vùi trong ngực mình lên, “Tranh, lúc trước chắc hẳn em
rất hận anh?”

Tiếng nói trầm thấp của Louis Thương Nghiêu vang lên mang theo sự

áy náy. Ánh mắt hắn hiện giờ vô cùng dịu dàng, chứa đựng tình cảm sâu
sắc cùng sự chân thành tận đáy lòng, khác hẳn với sự nguy hiểm trước kia.
Tâm tư Lạc Tranh theo ánh mắt chăm chú cùng dịu dàng của hắn mà có
chút xao động. Nàng khẽ gật đầu…

“Đúng thế, trước đây anh rất xấu, thật sự rất xấu, nên em hận anh chết

đi được. Nhưng bây giờ thử nghĩ lại một chút, nếu như không đem lòng yêu
anh, thì em sao có thể hận anh như vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.