hắn như tắm trong ánh mặt trời rực rỡ. Thấy nàng có vẻ muốn đi ra ngoài,
Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng cười hỏi, “Em định đi đâu à?”
Lạc Tranh không ngờ sẽ gặp Louis Thương Nghiêu ngay lúc này nên có
chút ngỡ ngàng. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng liền nở nụ cười tươi tắn,
hoàn toàn che dấu vẻ mất tự nhiên vừa thoáng hiện lên trong ánh mắt.
“Em định đi gặp một người bạn, trước kia cũng chơi khá thân, biết em
trở về Hongkong nên đã hẹn gặp nhau hôm nay.”
Louis Thương Nghiêu nghe xong vẫn tỏ thái độ vô cùng bình thản. Hắn
nhẹ nhàng gật đầu rồi đi vào phòng khách, ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.
Lạc Tranh thấy hắn không tỏ vẻ nghi ngờ gì, cũng không có ý phản đối
khiến nàng không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm. Ra tới cửa, nàng còn xoay
người lại nói với hắn.
“Vậy… em đi đây!” Vừa dứt lời, nàng liền mở cửa tính bước ra ngoài.
“Người bạn có thể tâm sự cùng em ngoài Lưu Ly ra thì còn ai khác mà
anh không biết nhỉ?” Sau lưng nàng, giọng đàn ông trầm thấp nhẹ nhàng
vang lên, vô cùng bình thản nhưng lại cực kỳ sắc bén đánh tan lời nói dối
của nàng.
Cả người Lạc Tranh bất giác cứng đờ lại, khuôn mặt trở nên thất thần vì
kinh ngạc. Mấy giây sau, nàng mới quay đầu lại, dùng ánh mắt vô cùng
bình tĩnh nhìn thẳng vào Louis Thương Nghiêu.
“Anh không tin lời em nói?”
“Bởi vì lời nói của em hoàn toàn không có sức thuyết phục.” Louis
Thương Nghiêu hờ hững trả lời, “Nếu giờ này em tới nhà Ôn Húc Khiên,
đảm bảo sẽ bị hắn bắt gặp.”