DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1999

“Cô còn làm bộ làm tịch nữa à? Coi như bị dị ứng phấn hoa thì cũng

không tới mức như cô. Lạc Tranh, hay cô muốn trước mặt anh rể tôi còn
làm ra vẻ đáng thương đây hả? Tôi chỉ cho vào đó có một chút phấn hoa,
ghê gớm thế sao?”

Sally cười lạnh lùng, dường như đang chứng kiến Lạc Tranh đóng kịch

vậy, trong ánh mắt hoàn toàn toát lên vẻ châm biếm.

“Cứu tôi… cứu tôi…” Lạc Tranh không ngừng run rẩy khiến hai hàm

răng khẽ va vào nhau như thể đang trải qua một trận lạnh đến thấu xương.
Lồng ngực phập phồng một cách yếu ớt, nàng vô lực đưa tay ra níu lấy tay
áo của Sally, phát ra giọng cầu cứu một cách đứt quãng.

“Cút đi! Thật đáng ghét!” Sally gạt phăng bàn tay cầu cứu của Lạc

Tranh sang một bên, khinh thường lên tiếng, “Cô còn giả bộ đáng thương?
Chỉ là dị ứng phấn hoa mà thôi, không phải cô định giả bộ sắp mất mạng
đấy chứ? Cô chết là việc của cô. Nếu muốn chết thì chết quách đi!”

Chết đi!

Chết đi…

Mấy từ này như âm thanh của ma quỷ, không ngừng vang lên trong đầu

của Lạc Tranh. Trong phút chốc, đầu óc của nàng trở nên trống rỗng, trước
mắt dường như lại xuất hiện hình ảnh cha mình với khuôn mặt đầy máu.

Nàng còn nhìn thấy con dao thấm đẫm toàn máu là máu, còn bản thân

thì đang ngồi thu mình trong một góc nhà. Trong tay ôm chặt một món đồ
chơi dành cho trẻ con không chịu buông. Thứ đồ chơi đó vừa mới được
mua về từ cửa hàng bách hóa nhưng đã nhanh chóng bị hung hăng giẫm nát
dưới chân khiến nó nhuộm đầy những vệt máu đỏ…

Mùi phấn hoa phảng phất trong không khí vẫn bao vây lấy hơi thở của

Lạc Tranh khiến hô hấp của nàng càng lúc càng trở nên khó khăn. Trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.