nàng, sau đó men dần xuống dưới. Cuối cùng dừng lại trên đôi môi của
nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, dịu dàng mà sâu sắc….
Lạc Tranh bị hơi thở quen thuộc của Louis Thương Nghiêu dẫn dắt.
Nàng lại cảm nhận được tình yêu mãnh liệt trào dâng qua ánh mắt của hắn.
Nàng khẽ thở dốc, đẩy hắn ra. “Đừng… em mệt lắm.”
Xem ra thuốc kích thích cũng đã hết tác dụng. Louis Thương Nghiêu
dịu dàng vuốt ve Lạc Tranh. “Gã Sherman đáng chết, anh sẽ không tha cho
hắn!”
Lạc Tranh khẽ cắn môi rồi lại ngoan ngoãn dựa vào ngực của Louis
Thương Nghiêu. Vào lúc này, nàng chỉ muốn dựa dẫm vào hắn, nghe nhịp
đập mạnh mẽ từ trái tim hắn. Từng nhịp, từng nhịp ập thẳng vào tai nàng,
xuyên đến tận nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.
“Lần sau nhất định em không được tự ý hành động nữa. Tranh, giờ nghĩ
lại anh vẫn còn thấy hoảng sợ.” Những lời này của Louis Thương Nghiêu
đều xuất phát từ tận đáy lòng. Trong đầu hắn lại lóe lên cái tên Ôn Húc
Khiên, món nợ này hắn phải trả lại đầy đủ.
Lạc Tranh dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng kêu lên một tiếng rồi đẩy
Louis Thương Nghiêu ra. Đưa tay sờ lên tai thấy hoàn toàn trống rỗng,
nàng vội vàng hỏi, “Khuyên tai của em đâu?”
“Khuyên tai?” Louis Thương Nghiêu thấy Lạc Tranh lo lắng như vậy
liền đứng lên lấy giúp nàng rồi lặng lẽ quan sát một lượt. Khuyên tai này là
do tối hôm trước hắn giúp nàng tháo ra bởi hắn cảm thấy phụ nữ đeo
khuyên tai đi ngủ thật sự rất khó chịu.
“Mau đưa cho em!” Lạc Tranh không nói thêm gì nữa vội cầm ngay lấy
đôi khuyên tai mà Louis Thương Nghiêu vừa đưa cho. Nàng nhìn qua một
chút rồi thở dài nhẹ nhõm, “Phòng làm việc ở đâu vậy anh?”