Lạc Tranh tắm rửa xong liền vào thẳng phòng làm việc. Còn Louis
Thương Nghiêu đang tiến hành lấy dữ liệu trong máy ghi hình ra hết sức
thành thạo. Trên máy tính vừa hiện lên khuôn mặt “lừa tình lừa tiền” của
Ôn Húc Khiên đã khiến hắn tức giận đập mạnh tay lên bàn nghe “rầm” một
tiếng.
Lạc Tranh khẽ cười bước lên, chủ động ngồi lên đùi Louis Thương
Nghiêu. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn, nhẹ
nhàng an ủi, “Đừng giận nữa, như thế chẳng phải càng tốt hơn sao? Đây
chính là chứng cứ có lợi nhất, sẽ làm cho bên tố cáo lập tức mất đi hai nhân
chứng vô cùng quan trọng.”
Khi màn hình hiện ra bộ mặt xấu xa của Sherman, sắc mặt của Louis
Thương Nghiêu càng trở nên xám xịt. Nhất là khi nghe thấy mấy lời dâm
đãng của tên thanh tra bỉ ổi kia thì hắn càng thêm căm hận. Hận tới mức
muốn giết chết hắn ta ngay lập tức.
Lạc Tranh thấy toàn bộ đoạn ghi hình đều rất hoàn hảo, sau khi xem thật
kỹ, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, nàng đưa tay chỉ vào màn hình,
“Thương Nghiêu, đoạn ghi hình này em chỉ cần phần trước thôi, phần sau
anh kêu thuộc hạ ra tay thì nên xóa đi, nếu không…”
Lạc Tranh chưa kịp nói hết câu thì đã chìm trong đôi môi của Louis
Thương Nghiêu rồi. Nụ hôn của hắn đến quá đột ngột, cũng quá điên
cuồng, làm cho nàng không kịp phản ứng, chỉ có thể tùy ý để cho sức mạnh
của hắn dẫn dắt, cứ thế mà trầm luân…
Mãi lâu sau Louis Thương Nghiêu mới chịu buông tha cho đôi môi của
Lạc Tranh. Trong đáy mắt hắn tràn ngập tình yêu thương dành cho nàng,
nhưng dường như cũng có chút trách móc. “Tranh, anh đã nói rồi, không
cho phép em mạo hiểm vì anh như thế. Vì sao không chịu nghe lời anh vậy
hả? Sớm biết em sẽ dùng cách này để lấy chứng cứ thì bất luận thế nào, anh