“Nếu không thì sao?” Lạc Tranh khẽ cười.
Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc
Tranh, nghiêm túc lên tiếng, “Nếu không anh sẽ nhốt em ở nhà, không cho
em đi đâu cả. Cùng lắm thì anh cũng làm việc ở nhà, đích thân trông chừng
em.”
Lạc Tranh không nén nổi liền cười lớn. “Được, được! Anh phải trông
chừng em thì mới yên tâm được.”
“Vô tình vô nghĩa!” Louis Thương Nghiêu ôm chặt Lạc Tranh vào lòng,
càng lưu luyến hơn. “Nhiều lúc anh nghĩ, rốt cuộc em người phụ nữ như
thế nào, mà sao dám to gan đến thế?”
Lạc Tranh bật cười khẽ, “Em à, là người phụ nữ của anh. Louis Thương
Nghiêu là chồng em thì đương nhiên em phải to gan rồi.”
Louis Thương Nghiêu nghe xong những lời đó, không kiềm chế nổi, cúi
xuống đặt một nụ hôn thật sâu lên môi Lạc Tranh… Cho đến khi bị tiếng
gõ cửa làm gián đoạn.
“Vào đi!” Louis Thương Nghiêu vẫn ôm chặt lấy Lạc Tranh với khuôn
mặt đỏ bừng lên vì ngượng ngùng trong lòng. Thanh âm của hắn lại khôi
phục sự trầm thấp thường ngày.
Một tên thuộc hạ đi vào cung kính cúi mình, “Ngài Louis, người phía
cảnh sát đến rồi.”
“Xuống trước đi!”
“Vâng!”
Sau khi thuộc hạ đi ra ngoài, Lạc Tranh mới từ trong ngực của Louis
Thương Nghiêu ngẩng đẩu lên, khẽ thở dài. “Người của cảnh sát đúng là