Sau một ngày vô cùng mệt mỏi, Lạc Tranh về đến nhà, chỉ muốn buông
lỏng bản thân, nghỉ ngơi thoải mái một chút.
Nhưng mà…
Nguyện vọng này của nàng theo tiếng cửa thang máy mở ra liền hoàn
toàn tan vỡ.
Ánh đèn hành lang chiếu sáng thân hình cao lớn của Ôn Húc Khiên. Lúc
Lạc Tranh bước ra khỏi thang máy, hắn liền dập tắt điếu thuốc trên tay vứt
vào gạt tàn đặt ở một góc.
"Húc Khiên, sao anh lại tới đây?" Lạc Tranh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã
là mười một giờ đêm.
Lấy chìa khóa mở cửa, đi vào phòng, Ôn Húc Khiên cũng theo sát nàng,
bước vào, đóng cửa lại.
"Anh đúng lúc đi ngang qua, muốn lên thăm em một chút, không nghĩ
rằng em không ở nhà." Ôn Húc Khiên dịu dàng nói.
Lạc Tranh tâm trí đột nhiên căng thẳng, "Anh... đến lâu chưa?"
"Khoảng nửa giờ đồng hồ. Di động của em tắt máy, anh lại không có
chìa khoá, chỉ có thể đợi ở cửa." Ôn Húc Khiên khoanh tay trước ngực, dịu
dàng nói.
Lạc Tranh sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt có điểm mất tự nhiên. Nửa
giờ, nói cách khác, lúc Húc Khiên tới, nàng cùng Thương Nghiêu đang ở
dưới lầu, vậy hắn chẳng phải là…
"Húc Khiên, kỳ thật em... vừa rồi ở dưới lầu." Nàng muốn thử dò ý hắn,
nhưng trong lòng nổi lên một hồi bất an.