Dưới ánh trời chiều, dáng vẻ tráng kiện cùng tiếng bước chân trầm ổn
của ông vang lên đầy mạnh mẽ bất chấp tuổi tác. Ông nhìn về phía Louis
Thương Nghiêu, trong ánh mắt lộ rõ vài phần bất mãn.
Mà lúc này mẹ của Louis Thương Nghiêu rốt cục cũng thoát ra khỏi chỗ
của cánh phóng viên, vừa định tới bên Louis Thương Nghiêu nhưng nhìn
thấy Tân lão thì sắc mặt bà hơi ngẩn ra…
“Đã tới đây rồi còn muốn tránh tôi sao?” Tân lão thấy Tân Thanh Hà,
sắc mặt cũng có chút không vui…
Tân Thanh Hà hít sâu một hơi, tiến lại gần cũng không nói lời nào…
Tân lão lại nhìn về phía Louis Thương Nghiêu...
“Anh định tước đi mạng sống của người ta, vậy tôi hỏi anh, cha mẹ anh
ta sẽ làm sao đây? Anh ta đã vi phạm pháp luật thì sẽ phải chịu sự trừng
phạt của pháp luật. Anh không phải chánh án, cũng không phải người đại
diện cho công lý, lấy quyền gì để định đoạt sinh mệnh của người khác?”
Ngữ khí của Tân lão tỏ rõ sự không vui, bàn tay cũng đưa ra giữ lấy bả vai
Louis Thương Nghiêu…
“Sao anh lại không giống cha mình chút nào như vậy? Trước đây, tôi
vốn đã không hài lòng với cha anh, giờ tôi lại càng không hài lòng với anh
hơn!”
“Ông…” Louis Thương Nghiêu rốt cục cũng gọi một tiếng, “Cháu biết
rõ ông đối với cha cháu và cháu đều không hài lòng, nhưng cho tới giờ mẹ
cháu luôn là người vô tội. Cho dù ông có oán hận cỡ nào cũng đừng giận
mẹ cháu.”
Tân lão là người thân duy nhất còn lại của Tân Thanh Hà trên đời này.
Bởi vì lúc trước Tân Thanh Hà theo cha của Louis Thương Nghiêu rời bỏ
gia đình nên ông vẫn luôn cảm thấy bất mãn với hành động của bà. Ông