DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 701

Ngồi co ro một góc trong băng ghế sau, Lạc Tranh dường như cũng

không nhịn nổi nữa. Lời của người lái taxi giống như chất xúc tác, khiến
cho lòng nàng không cách nào duy trì sự kiên cường nữa. Đúng vậy, ai quy
định nàng không thể khóc? Nàng vì cái gì không thể khóc?

Không thể nén nhịn thêm nữa, tiếng khóc của Lạc Tranh càng lúc càng

lớn, cuối cùng vỡ oà giống như đang phát tiết tất cả nỗi uất ức trong lòng…

Nàng đã thất bại sao?

Phải, nàng thất bại rồi! Chỉ trong một khoảnh khắc vừa rồi, giấc mộng

của nàng đã hoàn toàn tan nát theo cái tát hung bạo của Ôn Húc Khiên
giáng xuống…

Lạc Tranh chảy nước mắt, khóc lớn, rồi lại cười tự giễu cợt chính

mình…Nàng đúng là đã quá nực cười rồi. Đúng vậy, khi nàng nghĩ rằng
mình sẽ không cô độc nữa, sẽ không còn những chuỗi ngày tịch mịch thì
vận mệnh lại đẩy nàng đến bờ vực của sự tuyệt vọng.

Nàng đã định là cuộc đời này sẽ phải cô độc…

Nhất định, cuộc đời sẽ phải bi thảm như vậy sao?

Trong bóng đêm, taxi thẳng đường chạy về phía trước.

Chìm sâu trong nỗi tuyệt vọng, Lạc Tranh không để ý thấy ở phía sau

chiếc taxi có một chiếc xe cao cấp chậm rãi đi theo, luôn giữ khoảng cách
nhất định, giống như một chiếc bóng lặng lẽ, đi theo bảo vệ một cái gì đó…

Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, ánh lên gương mặt tái nhợt của Lạc

Tranh đang ngồi trên giường.

“Nào, Tiểu Tranh, để mình xem mặt cậu chút.” Cửa phòng bị Lưu Ly

nhẹ nhàng đẩy ra, cô bước vào cầm theo một chai tinh dầu gì đó trong tay,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.