cũng không thể khoác lên mình sự ngây thơ cùng u mê của một cô gái bình
thường được nữa. Đây âu cũng là lẽ thường.
Những người ở nơi này đều không nói một lời nào, biểu hiện trên mặt
trông vô cùng đáng sợ. Nhưng cũng may là Tề Lê còn có chút quen biết nơi
đây. Lạc Tranh cảm giác nơi này không giống như ở Macau, mà giống một
vùng đất bí ẩn, ẩn nấp dưới rừng cây xanh làm người ta không thể biết cuộc
sống của những người ở nơi này thần bí đến chừng nào.
Nhưng nhìn xung quanh, Lạc Tranh cảm thấy phong cảnh nơi đây rất
đẹp, làm cho nàng nhớ tới Tam Á ở Đại lục. Từng căn nhà gỗ như những tổ
chim nằm rải rác giữa non nước hữu tình, thực sự mỹ lệ.
Nàng và Tề Lê được dẫn tới một ngôi nhà gỗ, Tề Lê bước lên phía trước
giải thích mục đích tới đây với một người đàn ông bản xứ. Người đàn ông
đó nhìn Lạc Tranh đầy vẻ nghi ngờ, sau đó xoay người rời đi.
Lạc Tranh không nghe được nội dung cuộc trao đổi giữa Tề Lê và người
đàn ông kia, chỉ có thể quan sát tình hình mà thôi. Vừa muốn cất tiếng hỏi
Tề Lê thì người đàn ông kia đã quay trở lại.
Hắn không nhìn đến Tề Lê mà bước hẳn lên phía trước, chỉ tay thẳng về
phía Lạc Tranh, dùng thứ tiếng Anh khá chuẩn nói, “Cô, một mình đi theo
tôi.”
Lạc Tranh bất giác sững người.
Tề Lê suy nghĩ một chút, bước lên thì thầm với người đàn ông kia: “Cô
ấy là người mới, chẳng lẽ tôi không được phép đi cùng cô ấy sao?”
“Cô nên hiểu rõ luật lệ nơi này!” Người đàn ông cất giọng khá kiên
quyết, “Nếu muốn lấy được tài liệu, tốt nhất cô ta nên đi một mình. Đường
đường là một đại luật sư, chẳng lẽ chút can đảm này cũng không có?”