“Anh ta nói…anh ta mới chỉ quan hệ với cô ta một lần mà thôi, nhưng
mà tôi biết rõ anh ta đang lừa tôi... Bọn họ đã có quan hệ đó một thời gian
dài rồi…. Tại sao lại để cho tôi thấy những cảnh đó…Vì sao các người đều
muốn bắt nạt tôi…. Tôi đã làm gì sai…” Thanh âm của nàng có chút nghẹn
ngào, từng giọt, từng giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt.
Nghe xong những lời này của nàng, tảng đá lớn trong lòng Louis
Thương Nghiêu dường như được gỡ bỏ, đáy mắt hắn lại khôi phục thần sắc
nhẹ nhàng như trước, cầm lấy khăn giấy, cũng không hề nói lời nào, chỉ là
thay nàng lau đi nước mắt vương trên khuôn mặt.
Hắn không nghĩ tới, sau khi say rượu Lạc Tranh lại thích khóc đến vậy.
“Anh thành công rồi…. như anh mong muốn…. tôi đã đề nghị ly
hôn…” Dường như Lạc Tranh bị bàn tay thô ráp của hắn làm đau, khẽ duỗi
ra đôi tay nhỏ bé liều mạng đánh vào lồng ngực hắn, mỗi một lần đều như
muốn dùng hết sức mà đánh xuống.
“Tên xấu xa này…. là anh…là anh… trong số những kẻ bắt nạt tôi anh
là tên xấu xa nhất.”
Trái tim Louis Thương Nghiêu khẽ nhói lên đau đớn, không phải đau
bởi vì nàng đánh vào ngực hắn, sức của nàng yếu đến nỗi căn bản chẳng có
chút ảnh hưởng gì cả, nhưng mà lời nói của nàng, vẻ mặt nàng lúc này, ánh
mắt bi thương của nàng…
Hắn không hề ngăn cản bản tay nhỏ bé của nàng, ngược lại mặc cho
nàng tuỳ ý đánh mình, tuỳ ý để nàng coi hắn như bao cát mà phát tiết mọi
nỗi bất mãn trong lòng.
Một lúc lâu sau, Lạc Tranh mới dừng lại, sau một hồi trút giận, nỗi bi
thương trong lòng nàng dường như đã vơi bớt khá nhiều, nàng lại bắt đầu
chìm vào sự an tĩnh…