Hạ Dạ Huân lặng lẽ bước đi một mình với vẻ cô đơn.
Đau thương như những đốm sao sáng, khiến thời gian bất chợt chậm
dần, không khí cô độc khiến đường phố ồn ào bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Trong dòng xe đan xen, một bóng dáng đau buồn của chàng trai xinh đẹp
thuần khiết nổi bật lên, dường như chàng đã bị người yêu làm tổn thương
đến cực độ.
Tất cả mọi người đều bị anh thu hút.
Mục Thân thầm mừng trong bụng, xem ra việc ông loại bỏ cảnh Hạ
Dạ Huân và cô gái kia yêu đương say đắm, đổi bằng cảnh đau buồn sau khi
bị tổn thương là một việc làm hết sức đúng đắn và sáng suốt! Căn cứ tình
trạng hiện giờ của Hạ Dạ Huân, thực sự là có thể diễnNhật ký phục thù của
Hoàng tử rồi, không chừng còn có thể đoạt giải Oscar nữa ấy chứ.
Lý Hương thở dài tiếc nuối, khó khăn lắm mới giành được cơ hội hợp
tác với Hạ Dạ Huân, vốn định mượn cơ hội diễn xuất chung với anh để có
thể tạo nên scandal, để danh tiếng của cô được hâm nóng, người người đều
biết đến, nào ngờ bỗng dưng trở thành màn độc diễn thế này. Thất vọng,
quá thất vọng…
Cánh phóng viên ủ rũ buồn bực, không có màn hôn nhau, không có
cảnh tình cảm đắm đuối với nữ chính, thậm chí Hạ Dạ Huân còn không nói
một câu nào với cô ta, thế thì tin này làm sao bùng nổ được đây? Họ há
chẳng đã công toi chuyến này ư?
Tiểu Tuyền ôm đầu, nhìn theo Hạ Dạ Huân toàn thân toát ra hơi lạnh
băng đang đi trên đường. Ôi, cô mong nhớ một Huân khi cười có vẻ xấu
hổ, đôi mắt phớt ánh sáng màu tím violet, đáng yêu như một đóa hoa cúc
nhỏ biết bao.
Cô túm lấy tóc mình thật mạnh, cố gắng nghĩ ngợi, làm sao mới có thể
khiến anh tha thứ cho cô đây?