DƯ VỊ TRÀ CHIỀU - Trang 117

Cô dang rộng vòng tay ôm chặt lấy anh!

Cơ thể anh rất lạnh.

Tiểu Tuyền trong giây phút này, bỗng thoáng qua một niềm thương

xót; trong giờ phút cấp bách này, cô bỗng hiểu ra mình có lẽ đã làm tổn
thương anh; trong giây phút khi mà tất cả đã không còn kịp nữa này, cô
bỗng dưng muốn ôm lấy anh.

Phải đẩy anh ra mới đúng!

Dương như anh vẫn chưa ý thức được đang có chuyện gì xảy ra, đôi

mắt vẫn hơi mơ màng, bị cô ôm như thế, đáy mắt dâng lên một sự yếu đuối
thơ trẻ, rung động lòng người như một đóa hoa cúc tím violet trong gió
xuân mơn man…

Giây phút này, cô muốn ôm lấy anh thật chặt.

Cho anh tất cả hơi ấm của cô…

Thế nhưng, tất cả đã không còn kịp nữa…

Như một cảnh quay chậm trong phim…

Chiếc toyota lao đến phía hai người đang ôm chầm lấy nhau!

Chỉ còn một mét!

Lại có một bóng người nữa nhào ra nhanh như điện chớp!

Một lực va đập mạnh khiến Tiểu Tuyền và Hạ Dạ Huân bay đi!

Trong khoảnh khắc ấy…

Cô ôm chầm lấy anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.