DƯ VỊ TRÀ CHIỀU - Trang 128

“Cậu có nhớ cậu là ai không?”

Lại chớp chớp mắt.

“Cậu không nhớ gì nữa à?”

Vẫn chớp chớp mắt.

Đông Hạo Tuyết òa lên nức nở:

“Hu hu… chị Minh mất trí rồi! Chị Minh chẳng còn nhớ gì cả!”

Đột nhiên…

Minh Hiểu Khê đưa tay lên cốc vào trán cô bé một cái, tuy vẫn yếu ớt

nhưng âm thanh vang lên rất rõ:

“Xì! Chị mà mất trí á? Em tưởng chị đang diễn phim truyền hình à,

đừng sỉ nhục Minh Hiểu Khê thiên hạ đệ nhất này được không?”

Đông Hạo Tuyết vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

“Chị Minh, chị nhớ hết rồi hả?”

“Ừ!” Minh Hiểu Khê dở cười dở mếu, cô yếu đuối như vậy sao? Mất

trí? Mất công họ nghĩ ra điều đó quá rồi. “Em là Tiểu Tuyết thích khóc lóc
thích làm nũng, cậu là Tiểu Tuyền nhiều chuyện, cậu là Đông Hạo Nam
thích lên cơn điên, anh là…”

Cô nhìn chăm chú Phong Giản Triệt ánh mắt dịu dàng như nước hồ

xuân, mỉm cười:

“Anh là Triệt tốt nhất thế giới.”

Cuối cùng, cô nhìn chàng trai tuấn tú đứng ở một góc mà ánh sáng

không rọi tới, lạnh lùng như một tảng băng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.