DƯ VỊ TRÀ CHIỀU - Trang 88

Hạ Dạ Huân vùng ra.

Đôi mắt u ám ngưng đọng thành băng.

Anh cắn chặt môi, cơ thể cứng nhắc đi về phía cửa, trong người nhói

lên từng cơn đau cắt da cắt thịt, anh phải cố gắng hô hấp lắm mới không bị
nghẹt thở.

Bảo La, Vũ Thích đưa mắt nhìn nhau.

Họ không hiểu vì sao Hạ Dạ Huân lại như thể bị shock nặng nề đến

thế, cả người toát ra nét đau đớn vật vã.

Lúc này…

Tiếng chuông di động réo vang.

Bảo La và Vũ Thích thở phào một hơi, họ nghe ra được đây là tiếng

chuông “di động hạnh phúc” của Hạ Dạ Huân, trước giờ chỉ cần nó đổ
chuông, là Huân sẽ biến thành chàng trai dịu dàng như thể gió xuân.

Hạ Dạ Huân đứng lên.

Anh lấy điện thoại ra. Lớp vỏ màu bạc bên ngoài lấp lánh ánh sáng,

đang ngân vang một điệu nhạc vui vẻ, như là đang cười…

“Cô là đồ ngốc, cô là đồ khốn!”

Ném mạnh ra xa!

Di động đập vào tường, vụn vỡ.

Tiếng nhạc đột ngột dừng lại.

Trong phòng làm việc bỗng im lặng đến quái dị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.