DƯA - Trang 290

Nên nếu muốn kiếm một tách cà phê, như Adam, Kate và tôi đây, thì

đừng dại dột nín thở cho đến khi chộp được một chỗ ngồi.

Chúng tôi đứng giữa quán cà phê đông nghẹt, các khách hàng với đôi

mắt vô hồn trông rất đáng thương đang cầm những khay cà phê với bánh
ngọt thi nhau chạy qua chạy lại. Rõ ràng họ đã cố thủ ở đây phải mấy tuần
rồi mà vẫn không kiếm được một chỗ ngồi.

Nhưng Adam, vì chàng là Adam, đã tìm thấy cái bàn duy nhất bị bỏ

rơi dễ đến ba tuần qua. Có một chàng cao lớn bên cạnh lợi hại thế đấy.

Đợi cho Kate và tôi đã ngồi xuống ngay ngắn rồi, cậu mới đi mua

nước uống. Người hùng!

Cậu quay lại trong nháy mắt, cầm theo một khay đầy bánh.

- Em không biết chị thích ăn loại nào nên lấy mỗi loại một chiếc, - cậu

phân trần.

- Ôi Adam. Cậu đâu phải làm thế. Cậu làm gì có tiền.

Tôi xúc động đến suýt khóc.

Số bánh kia chắc đã ngốn hết khoản tiền trợ cấp cho kỳ học hè của

cậu.

- Mà tôi cũng có ăn hết được chừng ấy bao giờ đâu, - tôi dối.

- Yên tâm, - cậu mỉm cười, trông thật quyến rũ, - em sẽ ăn hết phần

thừa lại.

Rồi cậu ngồi xuống và toàn tâm toàn ý tập trung vào tôi.

- Chị sao rồi? - cậu hỏi, cố gắng để tôi nhận thấy cậu thật sự quan tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.