ĐỨA CON GÁI HOANG ĐÀNG - Trang 115

Florentyna ở tại phòng số bảy nhà Whitman. Một sinh viên năm hai giúp cô

mang hành lý tới Whitman rồi để cô tự dỡ đồ của mình.

Căn phòng có mùi như thể lớp sơn vừa mới được quét lại ngày hôm trước.

Rõ ràng là cô sẽ phải chung phòng với hai cô gái nữa: có ba chiếc giường, ba tủ
quần áo, ba bàn học, ba ghế ngồi, ba đèn bàn, ba gối ngủ, ba tấm khăn trải giường
và ba bộ chăn, dựa theo danh sách đính ở mặt sau của cánh cửa. Bởi không thấy
bóng dáng của bất kì người bạn cùng phòng nào, cô chọn chiếc giường gần cửa
sổ nhất và bắt đầu tháo dỡ đồ đạc. Cô vừa định mở khóa chiếc vali cuối cùng thì
cửa phòng bật mở và một chiếc túi hành lý lớn hạ cánh chính giữa phòng.

“Chào” một giọng nói cất lên mà theo Florentyna thì nó giống tiếng loa

phóng thanh hơn là của một sinh viên mới trường Radcliffe. “Mình là Bella
Hellaman. Mình tới từ San Francisco.”

Bella bắt tay Florentyna, cô ngay lập tức cảm thấy hối hận khi mỉm cười với

một người khổng lồ cao một mét tám và chắc chắn phải nặng hơn chín chục cân.
Bella trông giống một chiếc đàn đại hồ cầm

71

với âm thanh của một chiếc kèn

tuba. Cô gái bắt đầu đo đạc căn phòng.

“Mình đã biết là họ sẽ không có một cái giường đủ lớn cho mình mà” câu

tiếp theo cô ấy thốt ra. “Bà hiệu trưởng của mình đã cảnh báo rằng mình nên nộp
hồ sơ vào một trường nam sinh.”

Florentyna phá lên cười.
“Cậu sẽ không còn cười lớn như vậy nữa đâu khi mình khiến cậu mất ngủ cả

đêm. Mình xoay trở người rất nhiều, đến mức mà cậu sẽ nghĩ rằng mình đang ở
trên một con tàu đấy.” Bella cảnh báo khi cô ấy đẩy cánh cửa sổ phía đầu giường
Florentyna ra để đón không khí mát lạnh của Boston. “Chỗ này họ phục vụ bữa
tối lúc mấy giờ ấy nhỉ? Mình đã không có một bữa ăn nào tử tế kể từ khi rời
California.”

“Mình không biết nữa, nhưng có trong cuốn Sách Đỏ đấy” Florentyna nói,

tay nhặt cuốn sách ở cạnh giường. Cô bắt đầu lật qua các trang tới mục Giờ ăn.
“Bữa tối, sáu rưỡi tới bảy rưỡi.”

“Vậy là khi đồng hồ bắt đầu điểm sáu rưỡi” Bella nói, “mình sẽ đứng ở

trong hàng đợi gọi món khai vị ở phòng ăn. Cậu có biết phòng tập thể thao ở đâu
không?”

“Thành thực mà nói, mình không biết đâu.” Florentyna cười toe toét. “Nó

không đứng ở vị trí cao trong danh sách ưu tiên của mình vào ngày đầu tiên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.