ĐỨA CON GÁI HOANG ĐÀNG - Trang 113

ʕ•́ᴥ•̀ʔ

Rất nhiều niềm vui và nỗi buồn giờ đây vây quanh Florentyna, nhưng không

gì có thể so sánh được với việc phải chia tay cô Tredgold. Trên chuyến tàu từ
Chicago đến New York, Florentyna cố gắng thể hiện tình yêu và lòng biết ơn của
mình, cô trao cho người phụ nữ đứng tuổi ấy một chiếc phong bì.

“Gì đây, bé con?” Cô Tredgold hỏi.
“Bốn ngàn cổ phiếu của tập đoàn Baron mà chúng ta đã tích lũy được suốt

bốn năm qua ạ.”

"Nhưng đó gồm cả phần của con và cô, con yêu”
"Không” Florenty trả lời, "nó chưa tính khoản mà con tiết kiệm được nhờ

giải thưởng Woolson.”

Cô Tredgold không nói gì.
Một tiếng đồng hồ sau, cô Tredgold đứng trên bến cảng sông Hudson, New

York đợi lên chuyến tàu của mình, cuối cùng cũng trả đứa trẻ mà cô đã chịu trách
nhiệm suốt bao năm qua về với cuộc sống của một người trưởng thành.

“Thỉnh thoảng cô sẽ nhớ về con, bé yêu” cô nói, “và hi vọng rằng cha ta đã

đúng về số phận.”

Florentyna hôn lên hai má cô Tredgold và nhìn theo bóng cô bước lên tàu.

Khi lên tới boong, cô Tredgold quay lại, vẫy vẫy bàn tay đeo găng một lần rồi gọi
phu khuân vác, mang hành lí đi theo người phụ nữ có dáng vẻ cương nghị ấy về
khoang của mình. Cô không một lần nhìn Florentyna, người đứng như tượng đá
trên cầu tàu cố gắng kìm nén những giọt nước mắt bởi cô bé biết cô Tredgold sẽ
không cho phép như vậy.

Khi cô Tredgold tới chỗ ngủ của mình trên tàu, cô thưởng cho người khuân

vác năm mươi xu rồi khóa cửa lại.

Winifred Tredgold ngồi xuống cuối giường và khóc như chưa bao giờ được

khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.