ĐỨA CON GÁI HOANG ĐÀNG - Trang 112

Hai tuần sau, vào Ngày của cha mẹ, cô Allen trao cho Florentyna giải

thưởng Văn học của trường, nhưng đó chỉ là một sự an ủi. Mẹ và cô Tredgold vỗ
tay một cách lịch sự, nhưng Florentyna bảo cha đừng đến Chicago bởi không có
gì đặc biệt để ăn mừng cả.

Sau màn giới thiệu, cô Allen gõ lên bục phát biểu trước rồi bắt đầu nói.

“Trong suốt những năm tháng của tôi tại trường Nữ sinh Latinh” cô hiệu trưởng
cất tiếng với tông giọng âm vang và rõ ràng, “không có gì bí mật về việc tôi
muốn học sinh của mình giành giải thưởng James Adams Woolson của trường
Radcliffe.” Florentyna nhìn chằm chằm xuống sàn gỗ dưới chân. “Và năm nay”
cô Allen tiếp tục, “tôi chắc chắn rằng chúng ta đã đào tạo được học trò ưu tú nhất
trong vòng hai mươi lăm năm và giấc mơ của tôi sẽ thành hiện thực. Hai tuần
trước, tôi đã gọi điện đến trường Radcliffe và biết rằng ứng viên của chúng tôi
không giành được suất học bổng nào. Nhưng hôm nay, tôi nhận được một bức
điện tín chắc chắn rất đáng đọc cho các bạn.”

Florentyna ngồi lùi lại, hi vọng rằng cha cô không phải người đưa ra bất cứ

lời chúc mừng đáng xấu hổ nào.

Cô Allen đeo cặp kính đọc sách lên. “Tên của Florentyna Rosnovski không

có trong danh sách học bổng chung bởi vì rất vui mừng thông báo cho quý trường
rằng cô ấy là người giành được giải thưởng James Adams Woolson. Xin hãy hồi
đáp lời chấp nhận.”

Gian phòng vỡ òa khi học sinh và phụ huynh đứng cả dậy và chúc mừng. Cô

Allen giơ tay lên, và cả hội trường im lặng. “Sau hai mươi lăm năm, tôi lý ra phải
nhớ rằng giải thưởng Woolson luôn luôn được thông báo riêng một vài ngày sau
đó. Chắc phải đổ tại tuổi già rồi.” Một tràng cười lịch sự vang lên trước khi cô
Allen tiếp tục, “Sẽ có những người trong chúng ta ở đây tin rằng Florentyna sẽ
học tập và phục vụ đất nước với một phong thái đáng ngưỡng mộ thể hiện xứng
đáng cho ngôi trường này. Tôi giờ đây chỉ còn lại một mong ước duy nhất, rằng
mình sẽ sống đủ lâu để thấy điều đó.”

Florentyna đứng dậy và nhìn mẹ mình. Những giọt nước mắt lớn đang tuôn

chảy xuống má Zaphia.

Không ai có mặt tại buổi lễ nhận thấy người phụ nữ ngồi thẳng đơ bên cạnh

Zaphia, hai tay nắm chặt để trên đùi và nhìn thẳng phía trước, đang ngây ngất
trong tiếng vỗ tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.