ĐỨA CON GÁI HOANG ĐÀNG - Trang 142

Ông phẩy tay từ chối. “Tuần tới tôi sẽ đọc sự biện hộ cho đế chế của cha trò

với sự quan tâm, cô gái trẻ, và tôi sẽ rất hạnh phúc nếu thấy mình không đúng.”

“Thầy nghĩ rằng em sẽ quay lại ư?” Cô nói.
“Ồ đúng, trò Rosnovski. Nếu trò chỉ cần giống một nửa những gì đồng

nghiệp của tôi nói về trò, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến vào tuần
sau.”

Florentyna rời đi, cố ngăn bản thân không đóng sầm cánh cửa phía sau lưng

mình.

Suốt bảy ngày sau đó, cô nói chuyện với các giáo sư kiến trúc, những nhà

quy hoạch thành phố Boston và các nhà bảo tồn quốc tế. Cô gọi điện cho cha mẹ
mình và George Novak trước khi đưa đến kết luận miễn cưỡng rằng, mặc dù tất
cả đều có những lời bào chữa khác nhau, giáo sư Ferpozzi đã không phóng đại.
Cô quay lại lớp học một tuần sau đó và ngồi xuống cuối phòng, lo sợ về những
điều mà các bạn học của cô sẽ đưa ra.

Giáo sư Ferpozzi nhìn cô chăm chú khi cô ngồi lọt thỏm trong ghế. Sau đó

ông gõ nhẹ tẩu thuốc của mình vào chiếc gạt tàn và nói với cả lớp. “Các bạn sẽ để
bài luận của mình lên góc bàn làm việc của tôi vào cuối giờ học này, nhưng hôm
nay tôi muốn thảo luận về tầm ảnh hưởng của các công trình của Borromin đối
với nhà thờ châu Âu trong suốt thế kỷ sau cái chết của ông.” Ferpozzi sau đó có
một bài giảng đầy màu sắc và uyên thâm khiến cho ba mươi học viên của ông
nuốt lấy từng lời. Khi nói xong, ông chọn một anh chàng trẻ tuổi với mái tóc màu
cát ở hàng trên cùng chuẩn bị bài viết về cuộc gặp gỡ đầu tiên của Borromini với
Bermini.

Một lần nữa, Florentyna vẫn ngồi im khi mọi sinh viên khác ra khỏi lớp, để

lại bài luận của họ lên góc bàn thầy Ferpozzi. Khi chỉ còn hai người, cô đưa tận
tay giáo sư một bưu kiện bọc giấy nâu. Ông mở nó ra và thấy một bình trà Royal
Worcester Viceroy bằng loại sứ mỏng trộn xương ghi năm sản xuất 1912. “Tuyệt
diệu” ông nói. “Và nó sẽ bên tôi mỗi ngày, miễn là không ai làm rơi.” Cả hai
cùng cười. “Cảm ơn, cô gái trẻ.”

“Cảm ơn thầy” Florentyna đáp lại, “vì đã không đặt em vào sự chế nhạo nào

nữa.”

“Sự kiềm chế đáng ngưỡng mộ của trò, thật hiếm thấy ở phụ nữ, khiến mọi

chuyện rõ ràng là không cần thiết nữa. Tôi hi vọng rằng trò sẽ tha thứ cho tôi,
nhưng cũng sẽ đáng trách tương tự nếu tôi không cố gắng tác động lên người mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.