ĐỨA CON GÁI HOANG ĐÀNG - Trang 349

trong khu nghỉ ngơi của khách sạn. Khi Florentyna tìm Giang để kiểm tra tiến độ
của các cửa hàng, anh ta đảm bảo rằng cô chỉ cần đến để thử đồ mà thôi.

(っ^

^)

Đám cưới của William và Joanna hóa ra lại là một trong những ngày hạnh

phúc nhất cuộc đời Florentyna.

Nhìn cậu con trai hai mươi hai tuổi đứng cạnh cô dâu của mình, cô nhớ lại

những hồi ức về cha thằng bé học ở San Francisco. Chiếc vòng tay bằng bạc nằm
hững hờ trên cổ tay trái của con, và Florentyna mỉm cười khi nhận ra vết sẹo nhỏ
bên tay phải. Joanna, dù vẫn bẽn lẽn, đầu cúi xuống lúc đứng cạnh William, đã
bắt chồng tương lai của con bé bỏ được một vài thói quen kì quặc của mình, trong
số đó phải kể đến những chiếc cà vạt lòe loẹt cùng bộ râu quai nón kiểu Fidel
Castro mà William từng hết sức tự hào trước khi gặp cô.

Bà nội Kane, như cách mọi người bây giờ thường gọi là Kate, ngày càng

trông giống một con tàu chiến xanh nhạt chứa đầy hơi nước khi bà đi xuyên qua
những vị khách mời, ôm hôn một số người và cho phép những người khác – một
vài người còn cao tuổi hơn cả bà – được ôm hôn bà. Ở tuổi bảy mươi sáu, bà vẫn
rất duyên dáng, không có dấu hiệu ốm yếu. Bà cũng là người duy nhất trong gia
đình có thể kêu ca than phiền về Annabel mà không bị phản đối.

Sau buổi tiếp đón đáng nhớ tại nhà cha mẹ Joanna trên đồi Beacon – đã bao

gồm bốn tiếng khiêu vũ cùng những bản nhạc bất hủ của dàn nhạc Lester Lanin
William cùng vợ bay sang châu Âu nghỉ tuần trăng mật, Còn Richard và
Florentyna quay về New York.

(っ^

^)

Suốt những tháng đầu tiên xa rời Washington, Florentyna ngày càng không

thể ngồi yên. Cô đi đến Ba Lan hai lần, và cảm thấy tuyệt vọng thay cho đồng
hương của mình khi cô nhìn vào những con người ốm yếu, xanh xao, những
người chỉ có thể tự hỏi người Nga sẽ tấn công vào đâu tiếp theo. Florentyna tận
dụng các chuyến đi này để gặp gỡ các nhà lãnh đạo châu Âu, những người vẫn
tiếp tục nói với cô nỗi sợ hãi của họ về một nước Mỹ đang ngày càng trở nên cô
lập với mỗi đời tổng thống mới. Họ liên tục hỏi khi nào cô quay lại chính trường.
Cô thì liên tục hỏi họ có công việc nào đặc biệt quan tâm không?

Lúc đang đi kiểm tra khách sạn Baron tại Paris – mà thực ra là không cần

phải kiểm tra – cô nghe được một tin tức. Cô lập tức ngồi lại và viết một bức thư
ngắn gửi tới Thượng nghị sĩ Rodgers, bày tỏ sự cảm thông của mình, và nhắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.