ĐÙA GIỠN VỚI NGUY HIỂM - Trang 209

Tới giờ tay cô phải đau lắm, Richard nghĩ. Anh đi ra sau cô để dựa lưng

cô vào người anh và chia sẻ một chút lực khỏi vai và tay cô. Anh muốn giật
lấy quả lựu đạn, nhưng dù có vẻ rất anh hùng, đó thực sự là hành động ngu
xuẩn. Lúc này, cô có thể kiểm soát mọi việc. “Anh đã tin từ trước, nhưng
giờ anh muốn đảm bảo là chúng ta không để hắn lọt lưới và bịa ra một
chứng cứ ngoại phạm nào đó. Anh sẽ giết kẻ nào đã làm thế này với em,
Samantha.”

10 phút sau, đội dò bom tới. Từ biểu hiện của họ, đây không phải cảnh họ

thường gặp. Dù vậy, họ mang theo một thùng chứa bom an toàn và mặc
quần áo bảo hộ, đeo bảo vệ mặt và mắt rất dày. Họ trang bị cho Samantha
hết mức có thể khi tay cô vẫn phải dính vào tường rồi mới làm việc với quả
lựu đạn.

Anh từ chối rời khỏi đó, và làm họ bực mình, nhưng anh không quan tâm.

Anh sẽ không rời đi mà không có cô.

Cuối cùng, với một đoạn băng dính nữa, họ giữ được đòn bẩy của quả lựu

đạn và kéo Samantha ra sau. “Được rồi, tất cả người thường rời khỏi nhà,”
người trung úy ra lệnh.

“Làm như là tôi muốn ở lại ấy,” Samantha bình luận, để cho Rick kéo cô

đứng lên.

Cô đang run, và anh vòng tay quanh eo để đưa cô ra khỏi phòng. Xuống

hai cầu thang và ra tới cửa ngoài, cô kéo ra.

“Được rồi. Em ngồi xuống đây,” cô nói, ngồi phịch xuống những bậc

thềm granite trắng.

Richard ngồi cạnh cô, đỡ tay sau lưng cô bởi vì anh không thể không làm

vậy. “Em chắc là em ổn chứ?” anh lặng lẽ hỏi, hôn lên tóc cô

“Em thậm chí không nhìn thấy nó. Thật là ngu ngốc.” cô vỡ òa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.