muốn lúc quay lại thấy cả hai đều đổ máu.
“Ngài biết đấy, Partino nói đúng về Jellicoe,” viên thám tử trò chuyện
Trong một khắc, Richard giữ im lặng. “Và ông có bằng chứng à?” cuối
cùng anh hỏi
“Không, nếu tôi có, cô ta đã bị còng tay cùng với Partino rồi.”
“Vậy thì cô ấy vô tội cho tới khi được chứng minh là có tội,” Richard đáp
lại. “Đấy vẫn là những gì bọn người Mĩ các ông hay nói phải không?”
“Ừ. Dù vậy ngài cũng không có vẻ ngạc nhiên vì lời buộc tội.” Castillo
liếc nhìn anh. “Tôi cũng đã nghĩ ngài sẽ không ngạc nhiên.”
“Với tôi thì cô ấy không làm gì sai cả. Cha cô ấy mới là người bị kết tội.
Không phải Samantha.”
Castillo thở dài. “Cô ta là một thứ đồ chơi đẹp, ngài Addison, nhưng nếu
tôi là ngài, tôi sẽ giữ một tay trên ví của mình. Cô ta nhanh như cắt vậy.
Chết tiệt, tôi đã bắt mấy tên lừa đảo 20 năm nay rồi, và tôi vẫn bị dụ để cho
cô ta dẫn trước.”
“Ông không phải là tôi.”
“Đúng. Và nếu tôi phát hiện điều gì, cô ta sẽ vào tù.”
“Ông sẽ không phát hiện được gì cả.” Anh không dám chắc như anh nói,
nhưng anh cũng không nghi ngờ sự thông minh và sáng tạo của Samantha.
Castillo sẽ không tìm thấy gì - ít nhất không phải ở đây.
Trong phòng Samantha, vẫn rải rác vài thành viên của nhóm điều tra của
đội dò bom, anh nhấc chiếc ba lô trên tràng kỉ lên và kéo viên đá giả ra khỏi
tấm vải. “Của ông đây.”