ĐÙA GIỠN VỚI NGUY HIỂM - Trang 297

“Đẹp đấy. Nhưng mà nhớ nhắc em mua cho anh một cái mũ bóng chày.

Nó che màu mắt anh tốt hơn.” Cô lẻn ra khỏi xe, đóng cửa nhẹ nhàng sau
lưng. “Đừng khóa,” cô cảnh báo. “Tiếng ồn, ánh sáng, mất nhiều thời gian
để lên xe, tất cả mấy thứ đó.”

“Anh không định theo đuổi nghề này,” anh đóng cửa, nhét chìa khóa vào

túi. “Nhưng dù sao cũng cảm ơn vì bài học về hành vi phạm tội.”

Anh có thể kể ra vài vụ làm ăn của mình mà không hoàn toàn ngay thẳng,

nhưng anh cũng sử dụng những gì mình kiếm được để giúp những người
kém may mắn, để gây quĩ cho những hành động mà anh thấy ý nghĩa - và
anh nghĩ việc đó giúp anh đứng về phe người tốt. Samantha thì đơn giản chỉ
là một tên trộm, với rất nhiều động cơ và kế hoạch mà cô giấu anh. Đúng,
cô cũng có đạo đức của mình; cô không trộm viện bảo tàng, không thích
súng, và cô phản đối người nào giết người hay chết vì một đồ vật. Nhưng cô
vẫn là một tên trộm. Một tên trộm giỏi một cách chết tiệt.

Cô dành một phút quan sát con phố, rồi đi lên vỉa hè. Tới lối vào nhà

Dante, cô rẽ vào, đi ngay lên cửa trước với Richard theo sau cô. Xét đến giờ
là gần 4h sáng, anh thấy cảnh giác một cách ngạc nhiên. Anh sẽ không bao
giờ nói cho Samantha, nhưng anh gần như có thể hiểu sao cô lại thường
xuyên làm việc này. Biết rằng họ có thể bị bắt bất cứ lúc nào, rằng họ không
nên ở đó, làm cho cuộc dạo chơi dưới ánh trăng này trở nên hấp dẫn hơn bất
cứ vụ mua bán đầu cơ hay thỏa thuận ngân hàng nào.

Samantha gõ cửa, và tim anh gần như nhảy ra khỏi ngực.

“Em đang làm-”

“Shh. Em sẽ không đột nhập vào nếu bà mẹ già của hắn đang ở đây hỗ

trợ khi hắn cần hay mấy thứ cứt như vậy,” cô thì thầm đáp lại.

“Rồi, rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.