chân trần của cô, và cô hít một hơi thật sâu. Sự căng thẳng trên đôi vai
không giảm đi, nhưng cô đang quen dần với cảm giác đó.
Đôi dép cọ vào gót chân cô, cô đi xuống những bậc thang đá đỏ tới sườn
hồ bơi. Cô đúng là một tên ngốc, mạo hiểm một cách không cần thiết.
Nhưng với sự liên minh này, Addison từ nhân chứng duy nhất chống lại cô
đã trơ thành người duy nhất có thể giúp xóa tội cho cô, và cho tới khi đó cô
không muốn anh chết. Entienne đã suýt giết anh, và cô không thể chấp nhận
được ý tưởng hắn ta hay ai đó khác sẽ thử lại lần nữa.
Chiếc bếp nướng làm bằng đá và gạch kiểu Tây Ban Nha, với giàn nướng
bằng thép không rỉ trên mặt và một nồi hấp kiểu chụp ở sườn. Gas đang tắt,
như thường lệ, và cô quì xuống dưới lò, lần theo đường ống. Cô không chắc
mình tìm kiếm gì; quả bom trong gallery rất thông minh nhưng được cài đặt
vội vã, và dễ phát hiện nếu bạn biết tìm nó ở đâu. Cô gần như không biết gì
về chất nổ ngoài việc mở một cái khóa hoặc an toàn hoặc tìm cái chết,
nhưng cô biết rất nhiều về những trò bịp bợm và đánh lạc hướng.
Chiếc ống dẫn nối thẳng lên hướng một thùng than, và cô đứng lên. Càu
nhàu một câu lấy sức, cô nhấc dàn nướng lên và thò tay và đống than bụi
bặm, đẩy những hòn than sang sườn để lướt tay dọc bộ đánh điện.
“Đặt tay cô ra nơi mà tôi có thể thấy, và thật chậm thôi.”
Cứt thật. Sam nhắm mắt trong một giây và từ từ rút đôi tay bị đen lại khỏi
bếp nướng. Cô nên biết nhiều hơn là tin tưởng một ai đó. Ở cách xe và bộ
đồ nghề của mình khoảng 10 dặm, cô không thể làm gì hơn là vứt lại đôi
dép xỏ ngón và chạy thật nhanh - và hi vọng rằng bất cứ ai đằng sau cô có
tầm ngắm rất tệ.
“Quay lại.”
Hai tay vẫn cách xa sườn, Sam quay người. Cớm, cô nghĩ ngay. Quần áo
thường, thám tử, có thể là điều tra tội phạm giết người. Và không nghi ngờ