ĐỨA TRẺ HƯ - Trang 254

CHƯƠNG 57

Ba đứa ngồi trong hiệu sách đến tận 4 giờ mới ra về, ăn chút đồ ở bên ngoài
rồi chia tay nhau ai về nhà nấy.
Đợt trước Vương Giao liên tiếp gây chuyện, Châu Xuân Hồng cũng xin
nghỉ phép mấy ngày để ở nhà trông con trai, mấy hôm nay phải đi làm bù.
Chu Triều Dương quay trở về nhà, đơn độc một mình, đột nhiên lại cảm
thấy rất hụt hẫng, trống trải. Cậu thực sự hy vọng lúc nào cũng có thể ở lại
bên cạnh hai người bạn đó.
Trong lúc cô độc chỉ có đề thi Olympic có thể bầu bạn cùng, cầm tuyển tập
đề bài, nhìn thấy ở bìa ghi hàng chữ cậu vẫn thường xuyên ghi “Cần cù chịu
khó, đứng trên vạn người”, cậu mỉm cười, giở cuốn sách, chìm đắm vào
trong thế giới toán học.
Mới làm bài được một lúc, điện thoại vang lên, sau khi nhấc máy truyền tới
một giọng nói vừa thân quen vừa xa lạ: “Triều Dương, mẹ con có nhà
không?”
Triều Dương nghe thấy giọng nói của bố, ngẩn người, sau đó liền bình thản
trả lời: “Mẹ không ở nhà, đang ở chỗ làm.”
“Ừm, vậy thì bây giờ con xuống đây đi, bố đang ở dưới lầu đợi con, muốn
nói chuyện với con một chút.”
“Ồ”. Cậu đáp lời, cậu không biết bố cậu đến tìm cậu để nói chuyện gì.
Sau khi cậu ổn định lại tâm trạng, cậu bèn xuống dưới lầu.
Ở ngay dưới lầu, Chu Vĩnh Bình đang đứng đó, sắc mặt nghiêm nghị, chiếc
xe Benz của anh ta đỗ ở phía bên kia đường.
Nhìn thấy con trai, Chu Vĩnh Bình vẫy tay.
Chu Triều Dương đi đến trước mặt bố cậu rồi dừng lại ở vị trí cách đó
khoảng ba mét, không đi lên tiếp nữa.
Chu Vĩnh Bình nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng của con trai, khẽ chau mày, đi
lên phía trước, muốn giơ tay ra vòng ôm lấy vai con trai, nhưng vừa giơ ra
một nửa, lại ngừng lại. Như thể giữa hai bố con đã xuất hiện thêm sự sượng
sùng và xa lạ vô hình.
Chu Vĩnh Bình ho hắng một tiếng: “Ừm, mấy hôm nay con vẫn tốt chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.