ĐỨA TRẺ HƯ - Trang 256

Chu Triều Dương ngoan ngoãn gật đầu: “Mấy hôm nữa con sẽ đi thăm.”
Đúng lúc này, di dộng của Chu Vĩnh Bình vang lên, tay anh ta rời khỏi vai
của con trai, quay lưng bước đi mấy bước, nghe điện thoại, sau khi nghe
mấy câu bèn tắt máy, rồi lại thực hiện một số thao tác trên di dộng, cầm di
động trong tay, bước trở lại cười nói: “Điện thoại quảng cáo nhiều quá!”
Sau đó, anh ta lại bắt đầu chau mày nhìn con trai, nói: “Con trai, bố có việc
muốn hỏi con, nếu như hỏi nhầm thì con cũng đừng trách bố nhé.”
Chu Triều Dương gật đầu: “Vâng!”
“Ừm...”, Chu Vĩnh Bình do dự giây lát, sau đó cất tiếng nói với vẻ rất khó
khăn: “Hôm ở Cung thiếu nhi, có phải là con đi theo em gái con không?”
Chu Triều Dương chợt trợn trừng mắt nhìn Chu Vĩnh Bình, thét lên:
“Không! Bố à, bố cũng không tin con sao?”
Chu Vĩnh Bình vội nói: “Không không, con nói không thì tức là không. Bố
vốn cứ tưởng, nếu con đi theo em gái con, biết đâu con có thể cung cấp
được cho cảnh sát một số manh mối, sớm bắt được hung thủ đã hại chết em
gái con.”
Chu Triều Dương lắc đầu: “Con thực sự không biết".
“Ưm..." Anh ta lại một lần nữa chần chừ giây lát, nói lắp bắp: “Hôm đó...
cái hôm dì con đến nhà hai mẹ con con, dì con nói... cô ấy nói con vừa nhìn
thấy cô ấy liền bỏ chạy, cô ấy nói là con có tật giật mình, ha ha, ưm... vì sao
vậy?”
Chu Triều Dương nhìn bố cậu với vẻ rất kiên quyết: “Con không bỏ chạy,
con không có tật giật mình. Con thường xuyên đi đến Cung thiếu nhi để đọc
sách, các bạn học của con có thể làm chứng, chú cảnh sát cũng điều tra rồi,
họ cũng biết rõ, cảnh sát cũng nói là con bị oan mà.”
Chu Vĩnh Bình vội nói: “Ừ ừ, bố cũng chỉ tiện miệng hỏi thế thôi, con đừng
suy nghĩ gì cả. Em gái con dù sao cũng là con gái của bố, bố cũng rất muốn
bắt được hung thủ, con đừng suy nghĩ gì nhiều, con biết không?”
Chu Triều Dương gật đầu với vẻ mặt lạnh lùng.
Chu Vĩnh Bình nhìn cậu con trai giây lát, vỗ vai cậu, nói: “Được rồi, con
lên đi, bố cũng đi đây!”
Chu Vĩnh Bình quay người rời khỏi đó, Chu Triều Dương đứng nguyên ở vị
trí cũ, ngẩn người nhìn theo bố cậu. Nhưng Chu Vĩnh Bình vừa quay người
đi được mấy bước, cửa sau của chiếc xe Benz đỗ đối diện chợt mở ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.