ĐỨA TRẺ HƯ - Trang 296

định không có ai, vội hỏi: “Thế nào rồi?”
Phổ Phổ mím môi, nhìn cậu giây lát, nói: “Tất cả kết thúc rồi!”
Chu Triều Dương đứng nguyên tại chỗ, trên nét mặt xuất hiện nhiều loại
cảm xúc, không nhận ra là vui hay buồn. Một lúc lâu sau, cậu thở dốc, như
thể tâm tư xáo trộn kịch liệt: “Đều chết cả rồi sao?”
“Chết rồi, chôn rồi, sau này không còn ai biết được nữa.”
Chu Triều Dương ngẩng đầu nhìn lên những vì sao dày đặc trên trời, sau
khi thất thần mấy phút, quay lại nhìn Phổ Phổ, “Nói cho anh biết, làm như
thế nào vậy?”
Phổ Phổ kể hết sự việc xảy ra sáng nay một lượt.
Kể xong, Chu Triều Dương thở dài: “Cuối cùng đã kết thúc rồi.”
Phổ Phổ nói: “Chú ấy hỏi bao giờ bọn mình trả máy ảnh cho chú ấy?”
Đột nhiên nghe thấy Phổ Phổ cũng gọi người đàn ông đó là “chú”, Chu
Triều Dương thoáng kinh ngạc, hỏi vẻ bất an: “Em cũng gọi ông ta là chú
rồi à?”
Phổ Phổ nghĩ một lát, thản nhiên nói: “Em cảm thấy chú ấy không phải là
quá xấu xa.”
Chu Triều Dương thận trọng nói: “Anh cảm thấy vẫn cần phải đề phòng ông
ta một chút.”
“Ưm, anh yên tâm đi, bây giờ chúng ta và chú ấy đã hòa rồi, chú ấy sẽ
không làm gì chúng ta đâu.”
Chu Triều Dương suy nghĩ một lát, gật đầu: “Hy vọng là như vậy.”
“Vậy anh dự định bao giờ trả lại máy ảnh cho chú ấy thế?”
Chu Triều Dương suy nghĩ một lúc, nói: “Đợi mấy tuần sau đi, khi đã hoàn
toàn sóng yên biển lặng, anh sẽ đến đưa máy ảnh cho ông ta, còn phải cảm
ơn ông ta đã giúp đỡ lần này. Thực ra, người anh cần phải cảm ơn nhất
chính là em, Nguyệt Phổ, anh rất cảm ơn em.”
Đối diện với ánh mắt sáng trong của cậu, mặt Phổ Phổ thoáng ửng hồng,
cúi đầu nói: “Không có gì đâu.”
“Hạo Tử thì sao, cậu ấy có sợ hãi không?”
“Sáng nay em thấy anh ấy rất căng thẳng, còn sợ anh ấy làm hỏng chuyện,
may mà cuối cùng không có gì xảy ra. Sau khi quay trở về, anh ấy bây giờ
lại ở nhà chơi game rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.