ĐỨA TRẺ HƯ - Trang 300

Cô vừa lên tiếng, Chu Triều Dương đột nhiên giật nảy mình, căng thẳng
quay người lại, nhìn thấy mẹ cậu, thở phào: “Mẹ, sao mẹ vào không có chút
tiếng động nào thế, làm con giật nảy mình.”
Châu Xuân Hồng cười vẻ ái ngại: “Tại con chăm chú quá, không nghe thấy.
Con đang giải toán à?” Cô nhìn lướt qua, thấy trên cuốn sổ dày đặc chữ,
“Con đang viết văn à?”
Chu Triều Dương khẽ đáp lời, khẽ khàng gập cuốn sổ lại.
“Con uống sữa đi, bổ sung canxi.”
“Vâng, mẹ cứ đặt đó đi, lát nữa con sẽ uống.”
“Sao con không bật quạt, như vậy có nóng không con? Ghế bị con ngồi ướt
sượt rồi kìa!”
“Tiếng quạt quay ồn quá.”
“Trước đây con có thấy ồn đâu?”
“Dạo này rất nhiều bài tập, còn nhiều bài con còn chưa động đến.”
Châu Xuân Hồng gật đầu, lại hỏi: “Mấy hôm nay con ở nhà, có nhận được
cuộc điện thoại nào của bố con không?”
Chu Triều Dương thoáng ngẩn người, nói: “Không ạ, chẳng gọi cuộc nào
cả, sao vậy mẹ?”
Châu Xuân Hồng bĩu môi, nói vẻ tỉnh bơ: “Bà nội con hôm nay gọi điện
thoại cho mẹ, nói là Chu Vĩnh Bình đã mất tích rồi, con nói xem, có buồn
cười không chứ?”
“Mất… mất tích rồi?”
“Đúng vậy, nói là mấy hôm nay, anh ta và cô ta đều mất tích, người trong
xưởng không tìm được bọn họ, có mấy việc quan trọng cũng phải bị đình
trệ, nói di động của cả hai người đều tắt máy, bà nội con còn hỏi mẹ liệu có
thể liên lạc được với họ không.”
“Ưm… sao lại hỏi mẹ chứ?”
“Thì cứ nói thế thôi, Chu Vĩnh Bình và cô ta đi đến xó xỉnh nào thì sao mà
mẹ biết được chứ? Thực quá buồn cười, mặc xác họ rúc vào đâu đều không
liên quan gì đến mẹ cả.”
Chu Triều Dương nghĩ một lát, hỏi: “Họ mất tích mấy hôm rồi ạ?”
“Mấy hôm liền rồi, hình như bắt đầu từ thứ tư là đã không liên lạc được với
bọn họ rồi.”
“Hôm đó họ đi đâu vậy nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.