bếp, ở đó, mẹ và bà nội vẫn đang cãi nhau. Mỗi lần họ cãi vả do mình là
cậu lại cảm thấy khổ sở vì cuối cùng mẹ lúc nào cũng thua và đi dọn dẹp
nhà tắm, cậu biết mẹ đã lén khóc trong đó.
Mẹ lại đang khóc nữa à?
Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng cậu vẫn chỉ đứng đó. Hai bàn chân nhỏ
bé đã tê dại đi vì lạnh, mỗi khi giơ một chân lên để bước đi thì dường như
sức nặng toàn thân đổ hết chân còn lại khiến nó vô cùng đau đớn. Tuy hai
chân đã mất đi cảm giác nhưng cậu vẫn cố gắng di chuyển một chút, nhưng
vừa bước một bước thì đã cảm thấy cái lạnh thấu da cắt thịt tràn khắp cơ
thể mình. Cậu có thể cảm giác tuyết đang tan tên đầu gối mình, những giọt
nước lạnh cóng chảy xuống lòng bàn chân.
Cậu thở dài, như cái cách thở dài của một đứa trẻ, một ngọn gió đập
vào phía sau cổ cậu, tuy nhiên, nó lại không mang đến cái rét mà là hơi ấm.
Cậu nhìn quanh xem có ai thương tình mà mở cửa cho mình vào nhà
không, nhưng ở bốn phía, tất cả những cả cửa sổ đều đóng kía, chiếc cửa sổ
phòng đối diện mờ đi vì hơi ấm bên trong. Cậu lại quay đầu nhìn quanh,
ngọn gió ấm ấy vẫn thổi về phía này. Mắt cậu dừng tại chỗ nhà kho, trong
khoảng khắc ấy, cậu ngây người đi vì ngạc nhiên, trên khe hở giữa tường
đất và nhà kho có một vật thể màu trắng đang tiến ra, trông như cánh tay
của một người nào đó. Cánh tay trắng ma quái không biết của ai kia vươn
ra khỏi khe hở từ phía nhà kho, có lẽ có người đang ở trong đó. Một cảm
giác kỳ lạ tràn khắp cơ thể cậu, cái khoảng cách giữa nhà kho và bức tường
ấy quá nhỏ. Hôm qua, thằng em cậu đã khóc suốt cả ngày vì không lấy lại
được trái banh chẳng may rơi vào trong đó, nhưng cánh tay ấy lại trông như
tay người lớn, làm sao có người có thể chui lọt vào chỗ ấy? Cổ tay không
ngừng chuyển động, như muốn gọi mình nên đến gần, đôi chân đang tê dại