khách hàng của hắn. Tuy nhiên, hắn không thể
khước từ đề nghị. Hắn không phải chủ ngôi nhà. Và
hắn cần thiện chí của dân quân để hoạt động kinh
doanh. Họ biết hắn kiếm bộn và họ để yên miễn là họ
có phần. Điều đó không công khai, không chính thức
- một hệ thống khép kín. Nếu nói thật thì hắn cũng
hơi e sợ những vị khách của mình, sau khi nghe nói
họ là MGB. Nó khiến hắn thôi ngay cái thói thô lỗ
bản chất. Hắn chỉ xuống hành lang dẫn tới một cánh
cửa hé mở:
- Kia là phòng tắm. Chúng tôi có phòng tắm
trong nhà.
Raisa cố mở cửa sổ. Nó bị chốt. Cô nhìn khung
cảnh. Nhà cửa đổ nát, tuyết bẩn: đây là nhà.
Leo cảm thấy mệt mỏi. Gã đã có thể đối mặt
với nỗi nhục khi nó còn là một khái niệm, nhưng giờ
thì nó đã mang hình thù vật chất - căn phòng này - gã
chỉ muốn ngủ, muốn nhắm mắt và gạt bỏ thế giới bên
ngoài. Buộc phải quay ra, gã thả va li lên giường,
không thể nhìn Raisa, không phải vì tức giận, mà vì
xấu hổ. Gã bước ra không nói một lời.
***
ĐƯỢC CHỞ ĐẾN quầy điện thoại của thị trấn,
Leo được dẫn vào trong. Có một hàng dài vài trăm
người đang đợi thời gian phân chia cho mình, vài
phút. Vì hầu hết mọi người ở đây buộc phải bỏ lại gia
đình để đến đây làm việc, Leo hiểu những giây phút
này cực kỳ quý giá. Nesterov không cần phải xếp
hàng, tiến thẳng đến phòng máy.
Khi đã nối cuộc gọi, liên quan đến một cuộc
trao đổi mà Leo không thể nghe được, anh ta đưa ống
nghe cho gã. Leo đặt lên tai. Gã đợi: