ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 193

Raisa nén nỗi tức giận khi bị nói như thể cô

không có mặt. Cô nhìn khi Leo, bắt chước Nesterov,
xách lên cả hai va li. Cô kinh ngạc trước vẻ hiên
ngang này nhưng quyết định không làm gã xấu hổ.
Gã có thể vật vã với cái va li của cô nếu gã muốn. Đi
trước, cô đẩy cửa mở, vào quán.

Trong quán tối om, cửa đã đóng, và không khí

bốc mùi khói ngột ngạt. Những cốc bẩn đêm qua nằm
lộn xộn trên bàn. Leo đặt va li xuống và gõ lên một
trong các mặt bàn nhầy nhụa. Bóng một người đàn
ông xuất hiện nơi cửa:

- Chúng tôi không mở cửa.
- Tôi là Leo Demidov. Đây là vợ tôi, Raisa.

Chúng tôi mới từ Mátxcơva đến.

- Danil Basarov.
- Chỉ huy Nesterov bảo anh có chỗ ở cho chúng

tôi.

- Ý anh là phòng ở tầng trên ?
- Tôi không biết. Đúng, tôi nghĩ vậy.
Basarov gãi gãi mấy khoanh mỡ trên bụng.
- Tôi dẫn anh chị lên phòng.
Căn phòng nhỏ bé. Hai giường đơn được ghép

vào nhau. Có một khoảng hở ở giữa. Cả hai tấm nệm
bẹp dí. Giấy dán tường nổi vảy như da tuổi dậy thì,
mép giấy bám một loại dầu nhờn nào đó, sờ vào dinh
dính. Leo đoán đó hẳn là dầu ăn, vì phòng ngủ ngay
trên nhà bếp, có thể nhìn thấy qua những khe hở trên
ván sàn, những khe hở khiến cho căn phòng có mùi
nấu nướng bên dưới - thịt rẻo nấu, xương, và mỡ
động vật.

Basarov khó chịu vì lời đề nghị của Nesterov.

Mấy chiếc giường này, và căn phòng này, để nhân
viên của hắn sử dụng, nghĩa là những phụ nữ phục vụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.