ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 236

- Có thể lắm.
Cô hiểu ra. Leo định theo dấu đến cùng.
Họ đã đi được một lúc, theo dấu chân, không

thấy có dấu hiệu khác lạ nào hết. Leo bắt đầu tự hỏi
liệu Raisa có đúng không. Có lẽ có một lời giải thích
vô tội. Bỗng nhiên gã dừng bước. Phía trước, một
vùng tuyết bị san bằng, như thể ai đó nằm xuống. Leo
bước lên. Dấu chân bắt đầu bị nhòe đi, như có một
cuộc giằng co. Người lớn bước đi khỏi chỗ nhòe vết,
trong khi dấu của đứa trẻ mờ dần theo hướng ngược
lại, dấu chân của họ bước đi không đều, chệch choạc
- đứa trẻ đang chạy. Từ những gì trên tuyết, rõ ràng
đứa trẻ bị ngã; chỉ có một dấu tay. Nhưng đứa trẻ
đứng lên và tiếp tục chạy trước khi lại ngã tiếp. Một
lần nữa đứa trẻ giãy giụa trên đất, mặc dù không thể
biết được họ đang vật lộn với ai hoặc với cái gì.
Không có dấu chân khác. Cho dù chuyện gì xảy ra ở
đây, đứa trẻ vẫn đứng dậy được, tiếp tục chạy. Có thể
đọc thấy trên tuyết sự tuyệt vọng. Tuy nhiên, dấu
chân người lớn không thấy đâu nữa. Rồi, cách vài
mét phía trước, nó lại xuất hiện. Dấu ủng sâu xuất
hiện sau những gốc cây. Nhưng có gì thật lạ - người
lớn chạy theo đường dích dắc, bên này rồi bên kia,
hướng một cách thiếu chính xác về vị trí của đứa bé.
Không thể hiểu nổi. Sau khi đi xa đứa trẻ, người đàn
ông lại đổi ý và loạng choạng quay lại. Xét từ góc
của dấu chân, người lớn này đã bắt kịp ở cây tiếp
theo.

Raisa dừng lại, nhìn chằm vào điểm phía trước

khi các dấu vết sẽ phải gặp nhau. Leo vỗ lên vai cô:

- Ở yên đây.
Leo tiến lên, bước ra sau cây. Gã thấy trước hết

là tuyết dính máu, rồi đôi chân trần, rồi thân trên bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.