thở, nó xoay ngửa người, nhìn ra sau. Nó không thấy
ai cả. Hẳn nó bị trượt chân và nó định đứng lên thì
thấy sợi dây thắt nơi cổ chân phải. Mắt nó nhìn theo
sợi dây vào tận trong rừng, nó thấy là sợi dây giăng
dài trên đất giống như dây câu. Sợi dây dài đến tận
một thân cây đổ cách xa chừng bốn mươi bước.
Nó nắm lấy sợi dây, cố tuột ra khỏi chân.
Nhưng sợi dây thắt quá chặt, thít sâu vào da. Sợi dây
lại giật, lần này mạnh hơn. Petya bị kéo mạnh qua
mặt đất, lưng nó phủ đầy bùn, rồi dừng lại. Nó nhìn
lên. Người đàn ông ở kia, đứng sau thân cây đang
quấn sợi dây để kéo nó lại gần. Petya chộp những
cành cây, cào xuống đất. Nhưng không ăn thua: nó lại
bị kéo đến gần hơn. Nó tập trung vào nút thắt. Nó
không gỡ được. Nó không bứt đứt sợi dây được. Nó
không còn cách nào khác là phải kéo nút thắt xuống,
làm trầy xước da cổ chân. Sợi dây lại kéo, lần này xới
vào thịt nó. Nó nghiến răng, không chịu hét lên. Nó
nắm một ít bùn ướt, bôi trơn sợi dây. Ngay khi người
đàn ông kia kéo lại, Petya đã thoát được nút thắt. Nó
nhỏm dậy và chạy.
Sợi dây chùng xuống trong tay Andrei. Không
có gì ở đầu dây bên kia. Y lại giật, cảm thấy mặt đỏ
bừng. Y nhíu mắt nhưng khoảng cách quá xa, y
không thể thấy gì hết, y luôn dựa vào sợi dây. Y có
nên đeo kính vào không ? Không, y không bao giờ có
lựa chọn đó lúc còn bé. Y đã bị mắc kẹt như thế này -
gần như mù, đơn độc, loạng quạng trong rừng.
Nó bỏ mình lại rồi.
Andrei nhỏm dậy, trèo qua thân cây đổ. Mũi gí
xuống mặt đất, y lần theo sợi dây.
Chưa bao giờ Petya chạy nhanh đến như vậy.
Nó phải đến bến - tàu điện sẽ tới. Nó sẽ lên tàu. Và