ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 295

biển, đâu đó giữa hàng trăm người này. Những hình
ảnh trong mấy hồ sơ án mạng hiện lên trong đầu anh.
Một cô bé bị giết cách xa một lối đi ven sông nhiều
người qua lại. Một cô bé khác bị giết trong công viên,
đằng sau một tượng đài, cách nhà cô bé chừng một
trăm thước. Anh ngồi khom xuống cạnh con trai:

- Con quay lại chỗ trải khăn đi. Cứ ở đó, bất kể

ai có nói chuyện với con, bất kể họ nói gì. Ngay cả là
người lớn tuổi và họ bảo con phải tôn trọng họ thì
con cũng phải ở yên một chỗ.

Nhớ ra biết bao đứa trẻ bị thuyết phục biến mất

vào rừng, anh đổi ý và cầm tay con trai:

- Đi với bố. Hai bố con mình sẽ đi tìm em con.
Vợ anh ta đi lên phía trên bờ biển, theo hướng

ngược lại, trong khi Nesterov đi xuống, loanh quanh
tìm giữa đám đông, anh bước vội khiến Efim không
theo kịp, nên anh bế đứa con trai lên. Bãi biển không
còn, thuôn lại thành thảm cỏ dài và cây dại. Vẫn
không thấy Vadim đâu.

Efim biết chút ít về công việc của bố mình. Nó

biết hai đứa trẻ bị giết trong thị trấn bởi vì bố mẹ đã
kể cho nó biết, mặc dù họ bắt nó thề không kể cho ai
khác nghe. Không ai phải lo lắng về chúng. Chúng đã
được giải quyết. Efim biết em trai của mình đang gặp
nguy hiểm. Nó là đứa mau miệng, thân thiện. Nó thấy
khó lòng tỏ ra vô lễ với bất kỳ ai. Efim nên trông coi
nó cẩn thận hơn, và nhận ra mình đáng trách, thằng
bé òa ra khóc.

Ở đầu kia bãi biển, Inessa gọi tên con trai. Chị

đã đọc tài liệu liên quan đến cuộc điều tra của chồng.
Chị biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với những đứa
trẻ mất tích kia. Lo sợ, chị đổ hết lỗi cho mình. Chị
đã bảo chồng mình giúp Leo. Chị đã động viên anh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.