ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 1012

Diêu Hưng mặt mày hớn hở, cười vang:

- Ha ha, phu nhân quốc sư quả là người hiểu biết, hiền thục, đức độ. Tốt

lắm, vậy trẫm giao mười cung nữ này cho phu nhân, sau này, họ sẽ cùng
phu nhân hầu hạ quốc sư.

Rajiva chau mày nhìn tôi, tôi mỉm cười an ủi chàng. Cuối cùng thì Rajiva

cũng đành yên lặng, không nói thêm điều gì, chàng cùng vua Diêu Hưng,
Tăng Triệu và ba đệ tử bước vào phòng khách.

Tôi đưa mười cô gái đi sắp xếp chỗ ở. Khi chúng tôi vào phòng, tôi nhận

thấy vẻ mặt rất đỗi hoang mang, lo sợ của họ, nghiêm trọng hơn là sắc mặt
của cô gái lạ kia. Tôi nhẹ nhàng nói với họ: - Các em đừng lo lắng. Ta biết
các em đều theo người thân chạy nạn từ Lương Châu đến đây, mất liên lạc
với các em, người thân của các em chắc chắn rất phiền muộn. Quốc sư là
người từ bi, người sẽ giúp các em đoàn tụ với người nhà của các em, quốc
sư sẽ ban tặng lễ vật và đưa các em về.

Mấy cô gái vui mừng khôn xiết, cảm ơn rối rít. Đột nhiên cô gái lạ kia

đẩy người bên cạnh và lao ra ngoài, vấp phải bậc cửa, cô gái lảo đảo, vội
níu lấy cánh cửa, nôn oẹ dữ dội. Tôi chạy đến đỡ cô gái đó và kêu các cô
gái khác mang nước đến.

Cô gái lạ uống ừng ực mấy ngụm liền mới lấy lại được bình tĩnh, sắc mặt

không nhợt nhạt như lúc trước nữa. Tôi ngắm cô ấy kỹ hơn, cô chừng mười
sáu, mười bảy tuổi, đường nét trên khuôn mặt sống động, tinh tế như một
khối ngọc quý được chạm khắc tỉ mỉ, làn da mịn màng, dáng điệu thướt tha,
đó là cô gái xinh đẹp nhất trong số mười cung nữ.

- Phu nhân bảo rằng sẽ thả tự do cho chúng em, có thật không ạ?

Cô gái vừa hổn hển, vừa ngước nhìn tôi bằng đôi mắt to thâm quầng,

chan chứa hy vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.