ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 1013

- Tất nhiên là thật.

Cô gái bỗng nhiên quỳ sụp xuống:

- Sơ Nhụy tạ ơn phu nhân. Không biết phu nhân có thể cho phép Sơ

Nhụy ra đi ngay bây giờ không? Sao lại gấp gáp như vậy? Tôi gật đầu:

- Ta sẽ cho người đưa em về nhà. Cô gái sợ hãi, lắc đầu quầy quậy: -

Không dám làm phiền phu nhân. Em rất thuộc đường, em chỉ xin phu nhân
cấp lệnh bài cho em thôi.

Cô gái ra đi gấp gáp như vậy, lại không cần người hộ tống, hẳn là có điều

khó nói. Tôi ra ngoài tìm Trịnh Hoàng môn, nhờ ông ta đưa cô gái ra khỏi
cung. Cô gái cảm ơn, rồi nhanh chóng rời đi.

Các cô gái khác nhìn nhau ngơ ngác, tôi động viên họ yên tâm ở lại đây,

và đưa cho tôi thông tin về người thân, tôi sẽ nhờ vào sức ảnh hưởng của
Rajiva ở Trường An để giúp họ tìm kiếm. Vì dù có để họ rời khỏi cung lúc
này, giữa biển người mênh mông, họ biết đi đâu tìm người thân? Hách Liên
Bột Bột thì dám công nhiên bắt bớ, người cắm cọc tiêu tình nguyện bán
thân làm nô lệ thì nhan nhản ngoài phố. Chỉ e là, thành Trường An dưới sự
cai trị của Diêu Hưng cũng không mấy an toàn.

Các cô gái trẻ người non dạ, nên khi nghe tôi phân tích như vậy thì đều

gật đầu đồng ý. Tôi đã ghi lại thông tin về người thân của tám người, hai
người kia cứ im lặng hoài. Một trong số đó là Hô Diên Tĩnh, cô gái còn lại
dáng vẻ yêu kiều, xinh xắn, chừng mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt trái
xoan, ngũ quan xinh đẹp. Nhan sắc của cô gái này tuy không sánh bằng Sơ
Nhụy, nhưng cũng có thể xem là một vẻ đẹp nổi trội. Tôi nhớ cô ấy tên là
Yến Nhi. Tôi hỏi Yến Nhi về gia cảnh, thì được biết cô ấy có mẹ, nhưng bà
đã mất vì bệnh nặng trên đường chạy nạn và cô không có người thân nào ở
Trường An. Đang kể lể, bỗng cô quỳ sụp xuống, khóc lóc như mưa gió, cầu
xin tôi cho cô ấy ở lại. Tất nhiên là đồng ý, và tôi nghĩ ngay đến việc ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.