ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 1027

Chàng rời khỏi vai tôi, đứng thẳng lên, chầm chậm cất bước đến bên cửa

sổ, ánh mắt ngưng đọng trên những cây đào ngoài kia, một lúc lâu sau mới
lên tiếng:

- Ngay từ khi gặp nàng ở chùa Thảo Đường ta đã hiểu, đây là lần sun

họp cuối cùng của hai ta.

Chàng quay lại nhìn tôi, ánh sáng ngọn nên tỏa rạng gương mặt bình

thản, điềm tĩnh của chàng, soi rọi những gợn buồn trong đôi mắt như hai
vực nước sâu của chàng.

- Tuy nàng chưa bao giờ nói ta sẽ sống đến năm bao nhiêu tuổi, nhưng ta

biết, thời gian dành cho ta không còn nhiều nữa. Chỉ còn vài năm ngắn
ngủi, mà phải dịch thuật khối lượng lớn như thế, nàng nghĩ, ta còn thời gian
để bận tâm việc khác nữa không?... Nàng trở về và ở bên ta nửa năm, tặng
cho ta bao kỉ niệm đẹp trong những năm tháng cuối đời ngắn ngủi của mình
thế này, ta mãn nguyện lắm rồi.

Chàng chìa hai tay về phía tôi, mỉm cười hồn hậu.

Tôi đứng lên, đến bên chàng. Chàng kéo tôi tựa vào ngực chàng, vòng

tay qua eo tôi, gác cằm lên vai tôi, giọng chàng rủ rỉ bên tai:

- Đừng trăn trở chuyện cặp sinh đôi ấy nữa, đó chẳng qua là lời đồn thổi

thiếu căn cứ mà những kẻ chấp bút chép sử mấy trăm năm sau viết lại. Ta
chỉ có một người vợ duy nhất là nàng, một người con duy nhất là nhóc
Rajiva. Hai mẹ con nàng là những người thân thiết nhất của ta.

Sống mũi cay xè, nước mắt tôi trào ra. Chàng hôn nhẹ vào má tôi:

- Những cô gái kia bị Hách Liên Bột Bột bắt cóc, người nhà của họ chắc

chắn rất lo lắng, ngày mai ta sẽ nhờ người dò hỏi tin tức để họ được trở về
đoàn tụ với gia đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.