ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 1142

Tôi đứng sững lại, ngước nhìn đôi mắt nhuốm bi thương, dâu bể của cha,

tim thắt lại, tôi cắn môi, khẽ đáp:

- Con hiểu, thưa cha…

Đêm đó tôi không sao chợp mắt nổi, lời cha nói cứ quẩn quanh mãi trong

tâm trí tôi. Tôi có đủ dũng cảm để sẵn sàng chịu đựng không? Tôi có dám
không?

Có lẽ chuyện tình yêu của cha mẹ đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi, khiến tôi

không sao chấp nhận được lối sống “tàu nhanh” của các bạn đồng trang
lứa. Có vô số các cô gái vây quanh tôi, nhưng tôi không hề có cảm xúc với
họ. Bởi vì ánh mắt họ dành cho tôi chứa nặng nhiều thứ khác, ngoài tình
cảm. Mẹ tôi là giáo sư lịch sử nổi tiếng. Bản thân tôi chưa đến hai mươi
tuổi đã có công ty riêng. Tôi lại cao ráo, đẹp trai. Tất cả những ưu điểm này
gộp lại có thể đánh đổ bất cứ cô gái nào. Nhưng, thử hỏi có bao người trong
số họ thực sự quan tâm, trân trọng con người thực của tôi, tâm hồn tôi, cảm
xúc của tôi, mà không phải ngoại hình, gia thế, điều kiện kinh tế của tôi. Có
ai trong số họ sẵn sàng hi sinh tất cả, bất chấp mọi khó khăn để yêu tôi
giống như mẹ tôi yêu cha tôi?

Tôi đã thử hẹn hò với nhiều cô gái khác nhau, nhưng các mối quan hệ đó

đã chấm dứt sau chỉ ba lần gặp gỡ. Không ai trong số các cô gái xinh đẹp,
kiểu cách ấy là bóng hình thuần khiết, trong sáng mà tôi hằng mong đợi và
tìm kiếm. Tôi không ngờ hình bóng ấy lại xuất hiện ở thời đại cách tôi hơn
một nghìn năm về trước. Tôi nghe rất rõ tiếng trái tim mình thổn thức.
Nhưng, liệu tôi có dám không? Tôi trằn trọc không yên, tôi vùng dậy, đến
bên khung cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Thực ra tôi đã biết được câu
trả lời: tôi không dám!

Ngay từ đầu tôi đã biết điều này, nhưng tôi cố tình né tránh câu hỏi khắc

nghiệt này. Tuy tôi vô cùng ngưỡng mộ tình yêu của cha mẹ, nhưng tình
yêu “sống chết có nhau” ấy có lẽ chỉ thuộc về cha mẹ mà thôi. Tôi và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.