tắt trong chùa. Nếu Phật tổ không cảm động trước tấm lòng của người em,
nếu không nhờ pháp lực của Ngài, thì làm sao giải thích được điều này?
Tôi tự phạt bằng cách tát khẽ vào miệng mình, tôi không nên làm tổn
thương tình cảm tôn giáo của cậu ta! Chuyện này thực ra cũng rất khó giải
thích thỏa đáng. Vì người trong cuộc không còn, cũng không thể kiểm tra,
chỉ có thể tin rằng truyện kể đó là có thật thôi!
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, một lúc đã đến trước cổng chính của
ngôi chùa. Vị sư chúng tôi gặp ngoài cổng nhìn thấy Rajiva đã vội vã đi
thông báo cho trụ trì. Chưa vào đến đại điện, trụ trì đã dẫn theo mấy vị cao
tăng hòa thượng ra nghênh đón chúng tôi. Vị trụ trì cao tuổi tỏ ra rất cung
kính khi trò chuyện với Rajiva.
Rajiva giới thiệu tôi là giáo viên tiếng Hán của cậu và vì sang xuân tôi
phải rời khỏi Khâu Từ, nên hôm nay dẫn tôi đi tham quan một vòng thành
phố. Trụ trì nghe xong, tỏ ý hoan nghênh, đích thân dẫn đường và giới thiệu
tỉ mỉ cho chúng tôi về ngôi chùa. Chùa Acharya đồ sộ hơn nhiều so với
chùa Tsio- li, nhờ có câu chuyện ly kỳ đó, lượng người đến đây thắp hương
cúng bái rất đông. Cột trụ mái hiên trong các gian thờ rất cao, thoáng và
rộng, tượng Phật được điêu khắc và trang trí tinh xảo, tranh vẽ trên tường
cũng sống động với những đường nét phức tạp. Tôi vừa ngắm nhìn vừa ca
tụng. Lòng khát khao được họa lại những bức vẽ tài hoa đó.
Đi hết một vòng, tôi ngượng ngùng xin phép đi giải quyết vấn đề cá
nhân. Trụ trì cử một chú tiểu đưa tôi đi. Không muốn bắt cậu ta đứng chờ ở
cửa, tôi bảo cậu ta về trước, rồi tôi sẽ tự tìm đường về sau.
Từ nhà xí bước ra, đang chuẩn bị quay lại đại điện, tôi bỗng nghe thấy
tiếng thì thầm to nhỏ của hai nhà sư ở một góc khuất tại một hướng rẽ khác,
họ nhắc đến tên Kumarajiva. Tôi thấy tò mò, bước chậm lại, ghé tai nghe
trộm. Họ trò chuyện bằng tiếng Tochari, nhưng tôi có thể nghe hiểu gần
hết.