- Tên Kumarajiva dám đưa con gái vào trong chùa lễ Phật, cô ta lại là
người Hán nữa chứ. Giáo viên tiếng Hán cơ đấy, không ngờ hắn lại mời
phụ nữ làm thầy dạy, ai mà biết được quan hệ thật sự của họ là gì?
- Gia thế của hắn khác chúng ta, dĩ nhiên hắn có thể không coi giới luật
ra gì, ai dám trách tội hắn kia chứ?
- Hắn được ăn sung mặc sướng, lại còn được người hầu kẻ hạ, ai bảo
chúng ta không có người cha là quốc sư, có người mẹ là công chúa như
hắn. Nhưng hắn quá xem thường giới luật. Ngày ngày ra vào chùa không
xin phép trụ trì, giờ tụng kinh buổi sáng và buổi tối, thích đến thì đến thích
đi thì đi. Tu hành như thế, làm sao mà đắc đạo được?
- Nghe nói, ngoài Phật pháp chính tông, hắn còn lén lút nghiên cứu kinh
văn Đại Thừa nữa đó. Hắn còn dám tranh luận với các sư phụ về những thứ
kinh văn sai trái ấy, thật không coi các thầy ra gì.
- Đúng thế, loại người này…
Tôi không muốn nghe tiếp, lặng lẽ quay về đại điện. Trong truyện ký của
Rajiva có mô tả cậu là người “tính cách thẳng thắn, phóng khoáng, không
chịu gò bó, khác với những người tu hành khác”. Đối với người tu hành mà
nói, trí tuệ siêu việt giống như con dao hai lưỡi. Xuất thân quyền quý của
Rajiva làm tăng thêm ưu thế mà tài năng thiên bẩm mang lại cho cậu,
nhưng đồng thời cũng gây thêm bất lợi cho cậu. Tôi có thể hiểu vì sao
những nhà sư đó ác cảm với Rajiva đến vậy, có điều tôi cảm thấy rất khó
chịu khi phải nghe những lời nói không hay về Rajiva. Tôi bỗng cảm thấy
hết sức bực bội!
Khi chúng tôi rời khỏi chùa “kỳ lạ”, Rajiva ngỏ ý muốn đưa tôi đi tham
quan thêm nơi khác. Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng nữa là đến giờ
tụng kinh buổi chiều, đành thở dài giục cậu ta mau chóng quay về chùa
Tsio – li. Tôi không cho rằng những giới luật hay những quy tắc kia là quan