ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 125

Rajiva lạ lùng nhìn tôi, có lẽ vì không thể tin được tôi lại có thể thảo luận

rất tự nhiên vấn đề nhạy cảm đó không chút e dè. Tôi biết ý, không cười
nữa, gượng gạo hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Người em nói với vua rằng: Ngày trước, khi đức vua lên đường đi du

ngoạn, người em lo sợ sẽ có kẻ buông lời gièm pha hòng hãm hại mình, nên
mới bất đắc dĩ nghĩ ra cách này. Chẳng ngờ, tai họa quả đã xảy ra. Nhà vua
vô cùng kinh ngạc, sau thấy thương em, bèn cho phép người em được tự do
ra vào trong cung. Vào ngày nọ, trên đường đi, người em tình cờ gặp một
lái buôn đang lùa theo năm trăm con bò, nói rằng sẽ đưa đi thiến. Người em
cảm thấy đó là nghiệp chướng do mình gây nên, mới động lòng trắc ẩn,
dùng tiền chuộc lấy đàn bò. Sau đó, cơ thể của người em dần dần trở lại
bình thường như xưa. Vì không muốn bị kẻ xấu tiếp tục hãm hại, người em
không ra vào cung nữa. Nhà vua thấy lạ, hỏi ra mới biết đầu đuôi câu
chuyện. Nhà vua bèn hạ chỉ xây chùa này và đặt tên là “kỳ lạ”, đến nay đã
được hơn ba trăm năm.

Tôi không kìm chế được lại bật cười ha hả:

- Không thể tin được! Cái đó có thể mọc trở lại được ư? Hay là người em

vốn dĩ không hề cắt bỏ đi. Hoặc không xử lý đến nơi đến chốn.

Rajiva làm bộ lạnh lùng, nhưng hai gò má vẫn ửng đỏ, giọng nói chắc

nịch:

- Người em chuộc lấy đàn bò, tích nhiều công đức, Phật tổ đại từ đại bi

dùng pháp lực của mình phục hồi sức khỏe cho người em, sao lại nói người
đó cố ý lừa gạt? Chính nhờ điển tích kỳ lạ này mà nơi đây đã sản sinh ra
không biết bao nhiêu vị cao tăng đắc đạo. Tăng sĩ tử nhiều nơi khác nghe
tiếng đã nô nức kéo về đây học đạo. Quốc vương cùng các đại thần hết lòng
ủng hộ, công đức, nhờ vậy hơn ba trăm năm qua, hương khói chưa bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.